Thương Huỳnh đứng cạnh Cam Điềm một lúc lâu rốt cuộc không nhịn hừ một tiếng, vừa rửa tay vừa “Quần áo thì toàn hàng vỉa hè, quê muốn chết còn cho rằng bản thân đẹp cỡ nào, đúng là nực .”Cam Điềm sửa váy xong rồi lại bản thân trong gương một lần nữa, không tức giận chỉ cảm thán một câu “Thời gian quá ngắn nên không kịp trang điểm, muốn đẹp thì cũng chỉ như thôi. Bình thường mà, bấy nhiêu đây cũng đã đủ hơn rồi.”Bị Cam Điềm trêu tức, Thương Huỳnh đã giận càng điên hơn, hai mắt sắc như dao chằm chằm vẻ mặt của Cam Điềm châm biếm “ Cam Điềm Điềm cho rằng chỉ cần đổi chút quần áo thôi đã đủ từ việc biến thành thiên nga rồi sao, nghĩ rằng đang diễn phim thần tượng à? Tôi có thể hơn ở mọi mặt vào thời đi học thì cũng có thể đè đầu lúc ra đời, cho rằng bản thân chỉ cần có một gương mặt xinh xắn như thế này thì sẽ có thể biến thành phượng hoàng sao? Suy cho cùng con kiến sống ở tầng chót của xã hội thì cả đời này cũng rất không leo lên mặt bàn đâu. Đây chính là hiện thực, có hiểu hay không?”.Những lời này có thể khiến nguyên chủ bị ảnh hưởng không là gì với Cam Điềm cả, sự tự ti của Cam Điềm Điềm đã ăn vào trong xương cốt, trước giờ ấy chưa từng có một ngày nào sống mà thẳng lưng ngẩng đầu.Sự tự ti của ấy có xuất phát từ gia đình phần nhiều vẫn do người phụ nữ trước mắt này mang lại, một bị bắt nạt và lập vào thời điểm đi học sẽ luôn bị ám ảnh mãi về sau, hủy hoại cả cuộc đời mình trong những tối tăm đó.Cam Điềm vừa gương mặt gượng gạo của Thương Huỳnh đã biết ta có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không rảnh rỗi châm biếm hay chê bai gì ta, chả có gì thú vị.Lúc Thương Huỳnh xong trực tiếp lên hai bước, đứng trước mặt ta, ép ta phải đối diện với mình rồi chằm chằm hai mắt ta “Cô nghĩ rằng có thể đè đầu cưỡi cổ tôi cả đời hay sao?”.Thương Huỳnh bị khí thế bức người của Cam Điềm sợ đến nỗi không dám thở, ta cố ép bình tĩnh, kết quả còn chưa kịp câu nào đã bị Cam Điềm nắm lấy cổ áo.Sự kiên nhẫn của Cam Điềm có hạn, không còn tâm trạng ngồi nghe ta lời vô nghĩa, nắm chặt quần áo của Thương Huỳnh rồi dùng sức lôi người vào một gian phòng cạnh đó, sau khi khóa trái cửa đổi tay nắm tóc trên đầu Thương Huỳnh rồi nhỏ nhẹ thì thầm bên tai ta “Cô Thương à, chốc nữa thôi sẽ hiểu ngay cái gì gọi là hiện thực.”Thương Huỳnh bị nắm tóc kéo đau, theo bản năng phản kháng, hét chói tai “ Cam Điềm Điềm mày buông tao ra.”Cam Điềm không có tâm trạng chơi với với ta, lúc ta hét lên vội vàng thục đầu gối, ép người thẳng xuống bồn cầu, sau đó nắm chặt lấy tóc ta ấn mặt ta vào trong đó dí mạnh đầu vào rồi lại kéo tóc ta ra sau, nó dính đầy nước lại tiếp tục nhấn mạnh xuống.Sự nhục nhã, hoảng sợ, bất lực, tất cả những cảm xa lạ mà trước giờ ta chưa từng biết đến chồng chéo lên nhau.Khi mặt không còn nằm trong bồn cầu nữa, Thương Huỳnh bất chấp tất cả kêu rên cầu cứu mà Cam Điềm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ta trong đầu chỉ toàn những hình ảnh Cam Điềm Điềm bị bắt nạt vào thời cấp ba.Chỉ cần thằng con trai nào ấy nhiều một chút thì ấy sẽ bị đánh, ấy với thằng con trai nào một tí cũng bị đánh, đạt điểm cao cũng bị đánh.Cơ thể nhỏ bé của học trò run bần bật nơi góc tường, nào là vung , tạt nước, xé quần áo, bị bạo lực trong nhà vệ sinh đầy nước.Đôi tay ấn đầu Thương Huỳnh trên bồn cầu luôn dùng sức, cho đến khi cổ tay Cam Điềm mỏi nhừ mới nắm tóc ta lôi lên.Tuy rằng sốt ruột báo thù Cam Điềm vẫn nhớ rõ sức lực bản thân có bao nhiêu, không muốn quá sức để rồi gặp rắc rối không thể giải quyết .
Bạn thấy sao?