Chờ bên kia nhận điện thoại sau khi điện thoại nối máy ta bật thẳng loa ngoài, ánh mắt dừng trên người Cam Điềm vừa mở miệng đã “Xin chào trợ lý Lý, tôi là Tống Tử Ngưng xin hỏi có biết Cam Điềm Điềm không ở trong biệt thự của Tổng giám đốc Phong không?”.Bởi vì mở loa ngoài người ở đây cũng đặt lực ý vào nội dung cuộc chuyện của Tống Tử Ngưng và người ở đầu kia điện thoại.Một lát sau giọng của Lý Hưng Kỳ truyền ra từ loa điện thoại “Ừ, tôi biết rồi, xin hỏi Tống hỏi chuyện này gì?”.Anh ta nhớ rõ rằng bốn ngày trước đã truyền đạt lại ý tứ của Phong Cảnh Hàng cho Tống Tử Ngưng bảo ta không cần quan tâm chuyện của Cam Điềm Điềm rồi mà.Nghe thấy câu trả lời như Tống Tử Ngưng nhíu chặt lông mày còn Cam Điềm thì ngẩn ra, Lý Hưng Kỳ biết rồi chẳng phải Phong Cảnh Hàng cũng biết hay ,cái quỷ gì , chơi hay gì.Trong lòng Tống Tử Ngưng bực tức khó chịu, tầm mắt dừng trên mặt Cam Điềm không hề di chuyển, tiếp tục “Cô ta hẹn hò với một người đàn ông lạ mặt ở tiệm bánh ngọt cũng không quan tâm sao?”.“Người đàn ông lạ mặt?”. Lý Hưng Kỳ ngẫm nghĩ “Cô không nhận ra à? Không phải Hứa Trí đã rồi ư, đó chắc hẳn là tiểu bát muội.”Hả, Cam Điềm hơi sửng sốt, Lý Hưng Kỳ không chỉ biết quen biết Hứa Trí mà còn biết cả tiểu bát muội?Tống Tử Ngưng càng khó chịu hơn trong lòng bỗng chốc cảm thấy bất an, âm thanh chuyện cũng bắt đầu yếu ớt “Tổng giám đốc Phong biết Cam Điềm Điềm quen biết Hứa Trí sao, trước đó trước đó không phải vẫn luôn sắp xếp người đi tìm Cam Điềm Điềm sao, huống bây giờ là như nào ?”.Lý Hưng Kỳ chưa từng gặp phải chuyện khó chịu khi chuyện với Tống Tử Ngưng nên chuyện vẫn rất lịch sự “Là như thế này, Cam Điềm Điềm cũng cần có không gian riêng tư, nên ý của Phong tổng là để ấy tự mình ra ngoài chơi, sợ khiến ấy ngột ngạt khó chịu.”Tống Tử Ngưng hơi khó hiểu “Thân phận thú cưng của ta như cũng muốn có không gian riêng tư sao?”.Lý Hưng Kỳ “Vậy phải hỏi rồi đó Tống, theo như thì Cam Điềm Điềm Kỳ thực phải là kiểu trí lực rất thấp, không có suy nghĩ, không có chủ kiến, cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời bây giờ Cam Điềm Điềm hoàn toàn không phải như , ấy vừa kiều vừa khó nuôi, rất khó hầu hạ, có cảm giác như đưa cho Phong tổng một vị tổ tông sống chứ nào phải thú cưng gì.”Lời này vừa xong mọi người ở đây đều kinh ngạc.Không còn ai chuyện nữa, Tống Tử Ngưng càng không biết phải cái gì, lúc này một người ngoài cuộc đơn thuần chỉ viết tiểu thuyết Thiên Thiên đột nhiên một câu “Thú cưng vốn là tổ tông sống mà, nuôi chó là cẩu nô, nuôi mèo là Miêu nô, người nào người nấy coi chó mèo thành tiểu tổ tông mà cung phụng.”
Bạn thấy sao?