Lúc này Hứa Trí còn nhớ rõ bản thân là trai của Tống Băng Vũ, đáy mắt sâu thẳm vào mắt Tống Tử Ngưng “Chuyện của tôi tại sao đều biết rõ như ? Chuyện công việc của tôi đến cả Băng Vũ cũng không hoàn toàn biết rõ.”Nhìn ánh mắt Hứa Trí Tống Tử Ngưng ý thức bản thân có chút mất khống chế, nghĩ lại thì ta kích với loại người như Cam Điềm Điềm này gì, vì cố nén cảm xuống, không đuổi theo Hứa Trí hỏi tiếp nữa trong lòng ta cũng không hề thoải mái.Ổn định lại cảm rồi Cam Điềm lần nữa, bây giờ mới đồng ý chuyện với lại dùng cái giọng điệu ngồi tít trên cao “Tổng giám đốc Phong không biết ở đây phải không? Có biết là cố vấn giám định bảo vật tư nhân của Hứa Trí không? Cô biết giám định bảo vật sao?”.Ở góc của ta Cam Điềm chỉ có một tác dụng duy nhất là công cụ giải trí ở trên giường.Nhìn thấy dáng vẻ xen vào chuyện người khác của Tống Tử Ngưng, cho dù là vì tiếp tục nịnh bợ Phong Cảnh Hàng cũng tốt hay ra vẻ tự cao tự đại trước mặt thì Cam Điềm Điềm cũng không vui vẻ tí nào, bị thái độ này của Tống Tử Ngưng kích thích bỗng chốc thay đổi ý định, không nhịn tính ngang ngược của người khác. Hiện tại thà bị Phong Cảnh Hàng bắt trở về rồi lại nghĩ cách trốn ra lần nữa cũng không muốn hèn nhát như cháu trai trước mặt người phụ nữ ngạo mạn Tống Tử Ngưng này, tóm lại bị Phong Cảnh Hàng bắt trở về cũng chẳng bị sao cả, cùng lắm là nhàm chán chút thôi sau này có bắt tự mình trở về thì cũng lại chạy trốn thôi, thật ra chẳng có việc gì, ngồi suy nghĩ các kiểu phương pháp chạy trốn cũng khá thú vị.Suy nghĩ thay đổi đáy mắt Cam Điềm nổi lên một tia vô lại, ánh mắt hờ hững liếc Tống Tử Ngưng “Những chuyện này có quan hệ gì với sao?”.Tống Tử Ngưng Cam Điềm ở trước mặt chỉ cảm thấy người trước mặt ta khác hoàn toàn so với Cam Điềm Điềm trong trí nhớ, thế lại không phân biệt đâu mới là thực sự.Tống Tử Ngưng hiển nhiên không tiếp thu cái thái độ đó của Cam Điềm, bước hai bước đi đến trước mặt , cao ngạo thẳng vào mắt “Cam Điềm Điềm đã quên thân phận của bản thân là gì rồi phải không, hay là tôi khách khí với quá nhỉ, chỉ là người tôi bỏ tiền ra mua tôi bảo đi về phía đông thì không thể đi phía tây, tôi hỏi thì phải thành thật trả lời cho tôi có hiểu không?”.Ở trong xã hội hiện đại mà lại chuyện hợp đồng bán thân với , Cam Điềm nhạo một tiếng, trực tiếp kéo cái ghế dựa rồi ngồi xuống, hơi ngửa đầu Tống Tử Ngưng “Bởi vì thái độ kiêu căng ngạo mạn của hôm nay nên chắc phải nổi lên tranh chấp với rồi đấy, cứ việc thẳng muốn như thế nào luôn đi.”Cam Điềm ngồi xuống tiểu bát tự giác đứng sau ghế dựa của , phản ứng của La Suy Tử cũng rất nhanh, hai bước đã chạy qua đứng bên cạnh tiểu bát chẳng khác nào trợ thủ đắc lực của Cam Điềm, y chang đại ca xã hội đen .Sắc mặt của Tống Tử Ngưng bị Cam Điềm chọc đến khó coi tư thế cứ như dắt theo vệ sĩ của Cam Điềm cơn tức của ta không nhịn nữa, trong lòng nuốt không trôi cục tức này, lập tức lấy di ra, vẻ mặt vừa bực tức vừa thiếu kiên nhẫn bắt đầu gọi điện thoại.Ngay từ đầu Cam Điềm chỉ sợ Tống Tử Ngưng xen vào chuyện người khác gọi điện thoại cho Phong Cảnh Hàng cãi nhau một lúc thì chẳng thèm quan tâm nữa Tống Tử Ngưng gọi điện thoại, dáng vẻ điếc không sợ súng, tựa lưng vào ghế ngồi không chút e sợ.Không e sợ cũng không phải bởi vì tin tưởng Phong Cảnh Hàng sẽ đứng về phía hay là vì ôm hy vọng Phong Cảnh Hàng có thể cho mặt mũi như lần họp mặt bè kia, ngoại trừ tiểu bát và La Suy Tử thì không hề ỷ lại vào ai, tính cách của là kiểu không sợ gì cả, không chủ đi chuyện cũng không hề sợ chuyện tìm đến . Nếu như có chuyện chọc đến thì cũng là binh đến tướng chặn đất đến nước ngăn chẳng có gì phải sợ cả.Mà lúc này Tống Tử Ngưng thấy dáng vẻ này của Cam Điềm thì càng không nhịn bực dọc, ta cố gắng kìm nén cảm không muốn bản thân trở thành cùng một loại người không biết xấu hổ như Cam Điềm.
Bạn thấy sao?