Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, đương nhiên Tống Băng Vũ không hề có loại giác quan thứ sáu này, lúc thấy Hứa Trí xem nhẹ cuộc trò chuyện của các trực tiếp cầm di bắt đầu gõ chữ chuyện với ai đó thì Tống Tử Ngưng hoàn toàn xác định Hứa Trí đang trò chuyện với phụ nữ mà không chừng là người phụ nữ ở bàn bên kia.Ánh mắt của Hứa Trí bên kia hồi lâu nên cũng không nén muốn xác nhận một chút nên bảo mẫu đó có dáng vẻ như thế nào mà có thể Hứa Trí mất tập trung ngay dưới huống cả ta và Tống Băng Vũ đều ở đây.Tất cả những phỏng đoán cũng chỉ có thể đè nén ở dưới đáy lòng, Tống Tử Ngưng Hứa Trí chỉ hỏi ba chữ “Anh quen biết sao?”.Lời này vừa ra Tống Băng Vũ đang sốt ruột trả thù vả mặt mới chuyển dời lực ý lên người Hứa Trí, nghi ngờ hỏi một câu khác “Quen biết ai cơ?”Tống Tử Ngưng tập mãi thành quen với hành vi của Tống Băng Vũ, ngay cả câu rốt cuộc thì ngu ngốc đến mức nào hả cũng lười không thèm mắng, dù sao ta và Hứa Trí chuyện mờ ám ngay dưới mắt ấy mà ấy cũng chẳng phát hiện ra chút nào, trong lòng còn luôn Coi Hứa Trí như thần, hoàn toàn không biết ta cặn bã như thế nào.Cô ta còn hiểu Hứa Trí hơn cả Tống Băng Vũ, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng có thể biết Hứa Trí đang suy nghĩ điều gì.Hứa Trí bị ba trước mặt chằm chằm, khóa di lại vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại một câu “Quen biết ai?”Tống Băng Vũ dễ lừa qua loa có lệ bao nhiêu thì Tống Tử Ngưng lại khó lừa gạt bấy nhiêu, Tống Tử Ngưng là người có tâm tư sâu sắc, rất ít khi Hứa Trí phải khó xử, sau khi ta rõ mọi chuyện thì vẫn sẽ duy trì mối quan hệ tốt với Hứa Trí, là mối quan hệ khiến Hứa Trí thoải mái nhất, hiện tại ta cũng không quá quan tâm quản chuyện riêng tư của Hứa Trí thấy Hứa Trí giả ngu không hiểu cũng lắc đầu không hỏi lại nữa.Lúc này Cam Điềm đã mặc kệ bàn của Hứa Trí đang chuyện gì, trải qua hiện trường vây xem, lúc này đây đã hoàn toàn mất hết hứng thú với kịch bản nữ chính sống lại báo thù rồi, một chút tò mò cũng không hề có.Cô buông nĩa xuống ra hiệu bảo tiểu bát đi.Hứa Trí hoàn toàn không có ý định muốn bán đứng , bây giờ cùng tiểu bát lặng lẽ rời khỏi cửa hàng này, mấy chuyện thị phi này cũng hoàn toàn không còn dính dáng đến .Kết quả người tính không bằng trời tính, lúc Cam Điềm và tiểu bát mới vừa đứng dậy khỏi ghế còn chưa kịp bước đi đã nghe thấy cửa tiệm truyền đến giọng “Con , con rể, ôi thật trùng hợp quá đi ha ha ha.”Lúc này Cam Điềm vẫn cầm tờ giấy gấp ba che mặt, nghe thấy giọng của La Suy Tử trong nháy mắt có muốn đá cậu ấy dính lên tường đồ trang trí hình người.Ngẫm lại cậu ấy cũng không gọi tên của mình vì bảo tiểu bát tiếp tục rút lui.Lần này mới bước một bước ra ngoài cũng chỉ là một bước thì La Suy Tử đã đi về phía , còn với bên cạnh ấy “Tới đây, tới đây, quả thật trùng hợp mà, vừa lúc gặp nhau ở đây, Thiên Thiên đây là con Cam Điềm Điềm của tôi. Còn đây là con rể tiểu bát của tôi.”
Bạn thấy sao?