Từ khi Cam Điềm chạy trốn khỏi biệt thự Phong Cảnh Hàng hai lần bảo vệ trong biệt thự càng nhiều hơn, ngay cả cửa biệt thự cũng có người trông giữ.Cả buổi sáng hôm qua đều có hai phụ nhân đi theo Cam Điềm, hôm nay không có đi theo có hai người canh cửa hoặc cửa sổ, chung là vẫn trông chừng không để chạy trốn.Không ra ngoài , Cam Điềm Cơm nước xong xuôi thì lên lầu vào phòng sách tìm sách đọc. Đọc sách hơn một tiếng Cam Điền mệt mỏi nằm sấp trên sofa nghỉ ngơi, trong tay cầm điện thoại chơi tám nhảm với Tiểu bát và La Suy Tử.Một lát sau có người đến gõ cửa, thím Chu đến đưa cho nước hoa quả. Mở cửa vào thím Chu bưng dĩa trái cây để lên bàn trà, bỏ món ăn xuống rồi dùng nĩa ghim đại một miếng dưa vàng Hami đưa cho Cam Điềm, bà ấy quan tâm hỏi “Điềm Điềm đang gì ?”.Cam Điềm nhận lấy cắn một cái nhai hai lần, vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc “Ngẫm nghĩ nhân sinh, con cảm thấy nếu con còn ở không như chắc chắn sẽ bị yếu đuối mất, quá nhàm chán, ông trời ơi.”“Quen là thôi, Điềm Điềm tìm phim truyền hình xem một chút gi,ết thời gian đi.” Thím Chu ngồi xuống bên cạnh an ủi , dỗ dành xong thì đột nhiên “Đúng rồi, tiên sinh vừa gọi về mấy ngày nay phải đi công tác ở Hải Nam, không có về nhà.”Nghe tin Phong Cảnh Hàng ra ngoài Cam Điềm tươi tỉnh lại ngay, bỗng nhiên từ ghế sofa ngồi dậy.Ngồi xong đưa tay tém mái tóc bay loạn sang một bên thím Chu hỏi xác nhận “Thật sao?”.“Ừ.” Thím Chu gật đầu “Sẽ về sớm thôi.”“Tốt quá rồi.” Cam Điềm rũ mắt lẩm bẩm một câu sau đó nắm tay thím Chu xoa xoa, bà ấy “Thím Chu, Phong Cảnh Hàng đi công tác không ở nhà, cho con xuống núi chơi mấy ngày không? Con còn ở như nữa sẽ nghẹn chết luôn đó.”Bởi vì từng chạy trốn khỏi biệt thự hai lần, hai lần đều chọc giận Phong Cảnh Hàng nên thím Chu không dám tự quyết định ầm ừ “Nhưng mà ông chủ bảo không cho con xuống núi .”Cam Điềm nắm lấy tay thím Chu không buông, còn nắm chặt hơn, “Anh ta không trở về nên có biết con có ở trong núi hay không đâu, con đưa số điện thoại cho thím, trước khi ta trở về thì thím gọi cho con, con sẽ trở về ngay không để cho ta biết, thím thấy có không ạ?”.Thím Chu vẫn không dám, gương mặt khó xử, Cam Điềm thấy bà ấy mềm lòng không dám đồng ý thì lắc lắc cánh tay nũng nịu, dẹo giọng “Thím Chu thím cho con đi chơi đi mà, con sắp mốc meo tới nơi rồi. Thím cũng biết mục tiêu nhỏ cuộc đời của con là muốn nỗ lực nâng cấp bản thân thành công trở thành chính thức của Phong Cảnh Hàng, con xuống núi chơi chán rồi thì chắc chắn sẽ về nhà mà.”Thím Chu bị lắc đến choáng váng đầu, giữ tay lại không cho lắc nữa. Bà ấy không dám tự ý quyết định muốn gọi cho Phong Cảnh Hàng hỏi một chút thế Cam Điềm không cho bà ấy gọi, hết cách bà ấy đành phải suy nghĩ lại.Cơ mà Cam Điềm không cho thời gian để bà ấy suy nghĩ, cứ đi theo, bà ấy đi chỗ nào thì theo chỗ đấy ầm ý tới mức bà ấy đau đầu.
Bạn thấy sao?