Khi xong những lời cuối cùng thì bị Phong Cảnh Hàng bịt miệng lại, giọng hàm hồ không rõ ràng.Cô không nữa Phong Cảnh Hàng không buông tay bịt miệng ra chằm chằm hỏi “Còn muốn ngủ không?”.Anh đúng thật là điên rồi, chỉ vì suồng sã này mà xao cả buổi tối bây giờ nghe nghe những lời này thì chỉ muốn bịt kín miệng lại mà thôi.Anh không lên tiếng sau đó buông tay ra. Cam Điềm không yên lặng, đôi mắt vẫn theo hỏi “Anh không muốn biết tôi có thích hay không sao?”.Trong lý trí Phong Cảnh Hàng không muốn chuyện với nữa bản năng vẫn nằm giữ hoàn toàn vẫn hỏi thêm “Vậy thích tôi sao?”.Tự mình ra vấn đề thì cũng có đáp án, Cam Điềm gãi gãi cơ thể trả lời “Không thích.”Phong Cảnh Hàng kìm nén cơn tức giận khép hờ mắt, thật là không nhịn muốn chết con nhỏ này.Cam Điềm không vẻ mặt tiếp tục lải nhải “Chẳng qua tôi vẫn có thể đồng ý , dù sao cũng ấy ầy ây với nhau rồi mà, mối quan hệ chúng ta bây giờ không khác gì. Thật đó, tôi rất nghiêm túc bày tỏ với đó, so với thú cưng cho thì tôi thích hơn, có thể suy xét một chút không?”.“à.. ưm.. a” Phong Cảnh Hàng thẳng tay nhét vào trong chăn, cuối cùng cũng cảm thấy thế giới thật yên bình.
Nắng sớm cuối đông ấm áp, tia sáng mang theo cảm giác lạnh lẽo chiếu qua hai tấm màn vào phòng, trên sàn nhà lóe lên ánh sáng như lưỡi đao. Thiếu nữ 16 17 tuổi nghiêng người ngủ, mái tóc hơi lộn xộn che nửa gương mặt nhỏ, lông mi run lên mấy lần, từ từ thức giấc.Đôi mắt mở to chốc lát rồi nhắm lại, một lát sau như cương thi nhỏ từ trên giường ngồi bật dậy, vén chăn xuống giường.Cô mang dép lê đi rửa mặt, tiếng vòi nước chảy ào ào, nước rửa mặt rơi xuống bồn tạo thành bọt nước nhỏ lăn tăn. Kem đánh răng trên bàn chải đánh răng bị chà thành vụn nhỏ tràn ngập trong khoang miệng của , tràn ra bên ngoài khóe miệng một chút. Cam Điềm lấy ly nước súc miệng, trên mặt còn buồn ngủ. Cô súc miệng xong thì vốc nước ấm rửa mặt, kéo khăn lông lau hai lần rồi xoa bụng xuống lầu tìm cơm ăn.Thân thể hiện tại của không đói thì là mệt mỏi, không muốn ăn thì là muốn đi ngủ, ăn no rồi đi ngủ, ngủ đủ rồi dậy ăn.Cô không biết nấu cơm nên chỉ có thể xuống lầu phiền thím Chu nấu gì đó cho ăn. Trong bếp có sẵn đồ ăn, thím Chu lại biết những chuyện bếp núc nên không cảm thấy phiền phức, hỏi Cam Điềm muốn ăn gì. Bà ấy hỏi xong thì nhanh chóng đeo tạp dề bắt đầu , còn dịu dàng an ủi “Điềm Điềm chờ chút nhé, sẽ xong ngay thôi.”Cam Điềm gật đầu tự rót cho bản thân một ly nước ấm, ngồi chờ ở quầy ba. Bởi vì còn sớm nên cơn buồn ngủ vẫn còn chưa hết, mí mắt hơi díp lại, gương mặt mơ màng.Cô uống ly nước ấm, chờ đợi thấy hơi nhàm chán nên bắt chuyện với thím Chu hỏi “Phong Cảnh Hàng lại đi rồi?”.Đối với việc Cam Điềm gọi trực tiếp tên đầy đủ của ông chủ nhà mình giờ thím Chu không tỏ ra kinh ngạc nữa, vừa rán bánh kếp vừa trả lời “Đúng , mở công ty ăn phải bận rộn chứ nhỉ? Làm ăn càng lớn thì càng bận, thời gian là điều xa xỉ vô cùng nha.”Cam Điềm uống một ngụm nước ấm bóng lưng thím Chu, khi chuyện mang theo giọng mũi lẩm bẩm “Vậy chắc chắn không thể tìm cũng không thể cưới vợ rồi.”
Bạn thấy sao?