Ngồi trên ghế trong phòng sách, mũi khẽ ngửi, vẫn còn một chút hương vị đồ ăn, không thích nên đứng dậy mở cửa sổ để mùi vị bay đi, bản thân cũng đứng bên cửa sổ một hồi.Đứng bên cửa sổ gió thổi có hơi mát mẻ trở lại ngồi xuống bàn đọc sách.Anh ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại trên bàn sách gọi cho Lý Hưng Kỳ, gọi thì không gì, nửa ngày mới lên tiếng “Sau khi chủ nhân và thú cưng phát sinh quan hệ thì thú cưng không thể rời khỏi chủ nhân chủ nhân thì sao? Có phải cũng có tác dụng phụ gì không?”.Mối quan hệ này liên quan tới vấn đề thân thể của Phong Cảnh Hàng Lý Hưng Kỳ Không dám trả lời qua loa, ta biết rất rõ nên trả lời Phong Cảnh Hàng lập tức “Cô Hai nhà họ Tống muốn nịnh nọt ngài nên đương nhiên sẽ không đưa đồ vật bất lợi nào cho ngài, thuốc trong người thú cưng chỉ giữ trong người thú cưng, sẽ không ảnh hưởng gì tới ngài, tổng giám đốc Phong có thể yên tâm.”Phong Cảnh Hàng còn hy vọng “Chắc không?”.“Vâng.” Lý Hưng Kỳ trả lời chắc chắn, đây là thí nghiệm quan trọng nhất, cho dù thí nghiệm xuất hiện sai sót nhỏ thì Cam Điềm không trở nên ngoan ngoãn biết điều như “Có phải cơ thể ngài có phản ứng không tốt nào không?”.Đúng thật là phản ứng không tốt, bây giờ rất phiền não.Điện thoại để bên tai, hít thở thật sâu, dựa vào ghế dựa “Không có gì, chỉ có hơi phiền thôi.”Lý Hưng Kỳ chưa từng thấy trạng thái hiện tại của Phong Cảnh Hàng, cầm điện thoại ngẩn người nửa ngày mới “Tổng giám đốc Phong, ngài thấy phiền chỗ nào?”.Đôi mắt yên lặng Đế Vương lục Vĩ Thúy trên bàn đọc sách, Phong Cảnh Hàng không trả lời mà hỏi lại “Thí nghiệm có giảm IQ thú cưng xuống khiến thú cưng trở nên ngoan ngoãn nghe lời, hay cho các ta mất đi cảm con người phải không?”.Vấn đề này phải suy xét cẩn thận, ảnh hưởng không có nhiều như , Lý Hưng Kỳ cứng nhắc “Chắc… không thể nào.”Sau khi xong ta tổng hợp một số vấn đề Phong Cảnh Hàng hỏi, như đã hiểu ra ông chủ nhà mình vì sao lại hỏi như , Lý Hưng Kỳ cầm điện thoại trầm tư một lúc gom hết một hơi liều chết hỏi “Tổng giám đốc Phong có phải hay không Ngài thích Cam Điềm Điềm mà Cam Điềm Điềm không thích...” Anh ta không dám chữ ngài tiếp theo, mà câu không đầy đủ mất đi một chữ bỗng nhiên chọc thật mạnh chính xác vào trong lòng Phong Cảnh Hàng, đồng tử co rút, cầm điện thoại không lời nào.Lý Hưng Kỳ nhận ra bản thân tự cho mình thông minh, lời không nên thấy Phong Cảnh Hàng không đáp thì vội “Xin lỗi tổng giám đốc Phong tôi chỉ suy đoán linh tinh thôi ngài đừng để trong lòng.”Phong Cảnh Hàng vẫn không chuyện, lấy điện thoại trên tay xuống, cúp máy rồi ném lên trên mặt bàn.Sau khi Phong Cảnh Hàng rời đi Cam Điềm cũng đi tìm quần áo tắm rửa.Tắm xong thì trở lại phòng, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Trí, sợ giờ muộn quá gọi điện không lắm nên nhắn Wechat hỏi, điện thoại rung lên rất nhanh.Loại cơ hội này chắc chắn không thể bỏ lỡ, không chỉ là chuyện giúp Hứa trí tìm bảo vật lấy tiền thù lao mà có khi có thể có cơ hội gặp gỡ những người khác trong giới đấu giá, muốn vào nhóm đồ cổ thì phải dựa vào những cơ hội này.Cam Điềm không hề suy nghĩ đồng ý ngay.Sau khi hẹn xong thời gian địa điểm với Hứa Trí, Cam Điềm thoát Wechat, tùy tiện lướt xem cái khác.Phong Cảnh Hàng nhất quyết không trở về, giúp việc trong nhà cũng không có ý xếp cho một phòng ngủ khác, cũng lười hỏi nên nằm luôn trên giường Phong Cảnh Hàng vùi đầu vào gối đầu ngủ.Phong Cảnh Hàng từ phòng sách trở về thì trời đã khuya, trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn nho nhỏ ở góc tường.Anh đi đến bên giường, vén chăn lên giường.Anh để một chiếc đèn sáng và đắp kính chăn.Phong Cảnh Hàng nằm xuống không bao lâu, ngay cả mắt còn chưa nhắm lại thì đầu bên cạnh chen tới.
Bạn thấy sao?