Đàn ông mà, chỉ cần có đủ tinh lực ai lại không thích phụ nữ bên cạnh mình nhiều chứ.Trước đó Hứa Trí luôn cảm thấy không có vấn đề gì dây dưa với hai người con cũng bất quá chỉ là phải tốn thêm sức lực cho một người mà thôi ta có thể ứng phó , cảm thấy không xấu lắm, bây giờ ta ảnh chân dung của Tống Băng Vũ luôn cảm thấy không có cảm giác gì.Vì khí chất, gương mặt thích điều kiện gia đình tốt vị trí bản thân ở giới đồ cổ cũng có chỗ đứng nên Hứa Trí có không ít phụ nữ, người khiến lòng thì chưa có ai, tất cả đều là cuộc chơi , trai nhau chán rồi thì chia tay, nếu có lợi ích đôi bên thì giữ lại lâu hơn một chút.Cắn điếu thuốc trong miệng, Hứa Trí quyết định trong lòng một chuyện, xong xuôi thì gửi tin nhắn thoại cho Tống Băng Vũ. Tuy ta là tên khốn nạn cũng phải khốn nạn đến nơi đến chốn.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, trong phòng lộn xộn không chịu nổi, tràn ngập hương vị sau trận mây mưa.Phong Cảnh Hàng ôm Cam Điềm trong lòng, bờ mi run rẩy của , khẽ mím môi hồi phục hơi thở hỏi “Kim chủ là ai?”.Khi điện thoại gọi đến thấy tên ghi trên đấy.Cam Điềm chưa hồi phục sức lực sau cuộc mãnh liệt kia, nằm trong lòng không lời nào.Một lúc lâu sau cảm thấy kỳ quái nên ngẩng đầu Phong Cảnh Hàng “Ờm, quản nhiều thế?”.Quan hệ như thế nào mới có thể ghi là kim chủ? Xét thấy tính Cam Điềm là người thoải mái không quan trọng trinh tiết, cái ghi này ảnh hướng tới tâm lý cảm thụ không tốt của Phong Cảnh Hàng, lúc trước để ý tiểu bát có phải trai không, bây giờ cũng để ý người ghi là kim chủ có quan hệ với như thế nào, là người bao nuôi giống như , cách khác là có một người khác đang bao nuôi .Anh chằm chằm đôi mắt Cam Điềm, đột nhiên cảm thấy hơi thấp thỏm không yên, rõ ràng là mới giải phóng và thỏa mãn nên bây giờ thể xác và tinh thần phải yên ổn nhất.Trong mắt Cam Điềm không có thứ mà mình muốn tìm, hít một hơi rồi bỏ ra xuống giường đi tìm quần áo tắm rửa.Phong Cảnh Hàng hơi ngẩn ngơ chốc lát không biết mình muốn tìm gì trong mắt, muốn cái gì từ Cam Điềm. Nếu như muốn thân thể thì không cần phải phí tâm như , vì Cam Điềm trước mặt không hề có phòng bị và rụt rè, về sau chắc chắn cũng không có, không thể rời khỏi thân thể , tính cách lại rất thoải mái, nếu không phải vì thân thể thì là tâm.Anh mở vòi hoa sen nước sối ướt cả người, cơ thể đã tỉnh táo não thì chưa.Tắm rửa xong mặc quần áo đàng hoàng ra ngoài, không trở phòng ngủ mà đi thẳng tới phòng sách.
Bạn thấy sao?