Xuyên Thành Chim Hoàng [...] – Chương 115

Cho dù không nghe lời sẽ bị huấn luyện tới khi nào nghe lời thì thôi.Thế muốn hoàn toàn kiểm soát huấn luyện thành thú cưng ngoan ngoãn sắc mặt chủ nhân lấy lòng là chuyện tới chết cũng khó có thể xảy ra, nếu không phải Cam Điềm muốn bên cạnh Phong Cảnh Hàng không có không thể sống thì còn lâu mới ở lại chỗ này chơi trò chơi nhàm chán với kẻ có tiền biến thái như .Cam Điềm xuống, dép lê hình gấu trúc của mình, đôi dép mới mang hôm nay còn chưa đi ra khỏi phòng nên không hề dính bụi.Vì tác Phong Cảnh Hàng vừa rồi và mới ăn no nên lúc này tâm lý phản nghịch trỗi dậy, lắc chân cố ý đạp nhẹ lên đùi Phong Cảnh Hàng một cái.Phong Cảnh Hàng ngước mắt một lát, cảm thấy hành của rất ấu trĩ và trẻ con.Anh cũng lần đầu phát hiện ra bản thân lại có đủ kiên nhẫn đối với dân thành phố nhỏ bé không có điểm dừng và hành ấu trĩ lưu manh như Cam Điềm.Phong Cảnh Hàng hít một hơi thật sâu không chấp nhặt với nữa, lại lấy tay phủi quần mà thái độ này của thực chất là một kiểu dung túng đối với Cam Điềm.Giống như đêm kia Cam Điềm vào phòng và muốn ngủ với , tuy ngoài miệng bảo không cuối cùng vẫn ôm vào lòng ngủ.Với thái độ như Cam Điềm đương nhiên có hơi không kiêng nể gì, cảm thấy tuy đối với không tốt sẽ không gì hết, thế là mang theo tâm lý phản nghịch phủi quần, đứng dậy đi đến sát mặt .Phong Cảnh Hàng không biết có ý gì ngẩng đầu “Cô về phòng trước đi, tôi còn có việc bận một lát.”Tâm lý phản nghịch nghiêm trọng như Cam Điềm sao có thể nghe lời , từ khi chị cả thì người khác đều phải nghe lời .Không nghe Phong Cảnh Hàng gì, nắm lấy tay của dạng chân ra ngồi lên đùi rồi ôm lấy cổ .Cam Điềm ngồi xong thì ngoan ngoãn “Thấy tôi không chịu nổi tôi càng không đi.”Phong Cảnh Hàng rất phục da mặt dày của , tay không chạm vào người, lạnh giọng “Xuống dưới.”Người đàn ông này không thích chạm vào đương nhiên cũng không chạm vào .Anh không muốn tới gần cũng không muốn đụng vào thì càng không muốn đi xuống, cố ý nhích sát lại cơ thể không xuống.Phong Cảnh Hàng mím môi nhắm hai mắt lại tương đối bất đắc dĩ “Cô có thể xấu hổ một chút không?”.Cam Điềm đè trên ghế “Không thể.”Tư thế hai người quá mập mờ, Phong Cảnh Hàng bị đè dính trên ghế không chịu tư thế này, Phong Cảnh Hàng nắm lấy tay Cam Điềm tính kéo xuống.Anh còn chưa kịp dùng sức thì bên ngoài phòng sách vang lên tiếng gõ cửa thím Chu ngoại cửa “Cô Điềm Điềm đã ăn xong chưa, tôi đến dọn bát đũa.”Cam Điềm ôm cổ Phong Cảnh Hàng, đè kẹo bạc hạ xuống dưới lưỡi, không để thì đã trả lời “Ăn xong rồi, thím Chu vào dọn đi ạ.”Phong Cảnh Hàng không ngờ sẽ để thím Chu vào, tư thế của hai người họ bây giờ không phải để cho người khác thấy, hơi dùng sức nắm cánh tay Cam Điềm thấp giọng “Cam Điềm Điềm xuống ngay.”Cam Điềm ôm cổ không chịu xuống, sau đó tiếng mở khóa cửa vang lên, thím Chu mở cửa vào.Khi thím Chu mới bước một bước đã thấy hình trong phòng thì dừng lại ngay, sau khi dừng lại bà ấy vội vàng quay lưng lại với Cam Điềm và Phong Cảnh Hàng xấu hổ “Chuyện này, bây giờ không tiện lát nữa tôi tới dọn .” 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...