Ý này hay đấy, Cam Điềm nghiêm túc gật đầu “Nếu đồng ý.”Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này tốt vô cùng truyền ra ngoài nhà họ Phong còn mặc mũi sao? Lại tiếp Phong Cảnh Hàng không thiếu cái cái gì, trên thế giới này không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp , tại sao phải đồng ý vô điều kiện với này để chỉ đơn giản là công cụ giải độc cho .Anh vốn định bắt và tra tấn , bất quá sau này đổi sang muốn nuôi mà thôi.Điều này coi như là vi phạm nguyên tắc, việc phát lòng tốt rồi, nếu khi phải đổi ý thì cho dù không thì cũng không thể sống nổi vì thiếu thân thể của .Một không có thì không thể sống nổi, không muốn dành cảm lãng phí thời gian với vừa lợi dụng vừa muốn sống tự do tự tại không bị trói buộc, mặt to hơn cái chậu.Sau khi Phong Cảnh Hàng đổi ý, trong lòng nghĩ là nếu Cam Điềm đồng ý bị kiểm soát, ngoan ngoãn nghe lời một chút chuyện gì cũng nghe theo thì tâm trạng tốt chắc chắn không để khó chịu, thậm chí có thể quan tâm tới nhiều chút, chí ít khi thuốc trong người phát tác sẽ xem xét giúp .Chuyện muốn tự do cách một khoảng thời gian thì trở về ngủ với một lần tuyệt đối không .Phong Cảnh Hàng thu lại nụ nhạt bên môi, đưa tay lấy điện thoại di trên bàn, mở khóa rồi đưa đến trước mặt Cam Điềm “Thành thật một chút, tự lưu vào đi.”Cam Điềm ngồi trên ghế trợn mắt trắng trời sau đó nhắm hai mắt lại giả chết.Cô giả chết một lúc thì mở to mắt, muốn biết thì cứ cho đi, cùng lắm thì sau khi ra ngoài thì đổi thẻ sim mới, chỉ cần không dùng thẻ căn cước xác thực thì không thể tìm ra số điện thoại của cũng không thể thông qua số điện thoại định vị vị trí của .Cô ngồi thẳng dậy nhận điện thoại của Phong Cảnh Hàng, nhập số trên giao diện quay số rồi thuận tay ấn gọi cho mình một cái, sau khi gọi điện thoại thì tắt máy trả điện thoại di vào tay Phong Cảnh Hàng.“Xong.” Phong Cảnh Hàng rủ mắt xem màn hình, trực giác bảo không gạt mình, khóa màn hình rồi bỏ điện thoại lên bàn sau đó hai người trừng mắt nhau không ai chuyện.Kẹo bạc hà tan ra một ít ở đầu lưỡi, hương vị thơm mát tràn ngập trong khoang miệng Cam Điềm vắt chéo hai chân không tính thu ánh mắt lại, thế chân vừa nâng lên đã không cẩn thận thận đụng phải quần Phong Cảnh Hàng, ánh mắt Phong Cảnh Hàng chỗ bị dép lê của Cam Điềm đạp trúng một lát, lấy tay phủi chỗ đó hai lần.Cam Điềm hành của cảm thấy đang ghét bỏ .Người đàn ông này thỉnh thoảng muốn tỏ vẻ không kiên nhẫn và chán ghét , ngay cả hai lần lên giường Đều là do chủ dụ dỗ nửa ngày mới chịu đi vào khuôn khổ.Tối hôm qua Cam Điềm ngủ vô ý vô tứ như mà người đàn ông này không đụng vào, nếu không phải là lãnh cảm thì chắc chắn là chê .Vẻ ngoài của không thể nào bắt bẻ, có ghét thì chắc là ghét tính cách của , ghét tính cách lại không g-iết còn muốn chu đáo nuôi dưỡng chắc hẳn vẫn còn thích cơ thể hoàn mỹ.Kiểu thích này với cảm không có quan hệ gì Cam Điềm nghĩ chắc muốn xem như thú cưng để nuôi nấng không cần nữa thì ném sang một bên, cần tới thì chơi trêu chọc một chút.Thú cưng à, tốt nhất là không nên có ý kiến hay suy nghĩ riêng, phải vừa ngoan vừa biết nghe lời mới .
Bạn thấy sao?