Kết quả vào lúc lấy tấm chăn trên người ra rồi vừa định đứng lên thì Phong Cảnh Hàng chợt lên tiếng “Bưng lên đây đi.”Một câu cực kỳ đột ngột khiến thím Chu lập tức ngớ người, cảm giác như mình không nghe rõ thậm chí còn định giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai.Bà ấy ngẩn ra một lúc lâu không có bất cứ phản ứng gì trong lòng thì đang suy nghĩ không biết ông chủ nhà bà có phải đang hay không, vào lúc khuôn mặt bà ấy tràn đầy nghi ngờ không biết nên gì Phong Cảnh Hàng lại bình tĩnh tiếp “Sợ ấy xuống lầu thôi đã mệt chết rồi, đem lên đây đi để ấy ăn ở đây.”Lần này thì thím Chu nghe rõ sứt mẻ thưa một tiếng rồi ngu ngơ, chân loạn choạng xoay người ra cửa đi xuống lầu.Cam Điềm ngưng lại tác đứng dậy khỏi sofa, nheo mắt cố ý lóe lên sắc lạnh quét mắt Phong Cảnh Hàng.Người đàn ông này chưa từng cho một gương mặt tươi nào mà còn khó chịu bực mình chê đủ đường, không phải muốn ném xuống dưới lầu thì cũng muốn ném vào xe, lúc chuyện cũng chưa từng có sự hòa hợp nào.Phong Cảnh Hàng cảm nhận ánh mắt và tia sắc lạnh trong ánh mắt của cũng ngước mắt lên .Ánh mắt quét ngang qua lại đột nhiên va phải Phong Cảnh Hàng, bị hơi thở của Phong Cảnh Hàng ép lùi nửa tấc, Cam Điềm chớp chớp mắt rồi rời mắt đi về phía bóng đèn treo trên trần nhà yên lặng bắt đầu đếm số đèn treo bên trên 1 2 3..Người đàn ông ngồi bên bàn việc thu lại ánh mắt, rũ mi như một bức tranh, đôi mắt sáng mỉm độ cong nơi khóe môi không quá rõ, ngón tay thon dài chạm vào màn hình máy tính gõ nhẹ.5 phút sau thím Chu bưng mâm đồ ăn lên lầu gõ cửa, sau khi cho phép thì bà ấy mở cửa vào thấy Cam Điềm ngồi ở ghế sofa thì bà ấy định bưng đồ ăn để lên bàn trà nhỏ trước ghế cho ăn.Dự tính là như thế, thím Chu mới đi hai bước về phía sofa thì nghe Phong Cảnh Hàng “Để chỗ này.”Sau khi xuống lầu thím Chu bày đồ ăn ra dĩa và bưng lên vài phút thì đã quen thái độ dung túng quá mức của ông chủ nhà mình với Cam Điềm, bà ấy không sững sờ choáng váng như trước mà thẳng thừng bưng mâm đồ ăn vòng qua đến chỗ Phong Cảnh Hàng ngồi bàn đọc sách.Mâm đồ ăn dọn lên bàn rất đẹp mắt, sau khi cúi người chào rồi bà ấy cầm mâm đồ ăn ra khỏi phòng sách đóng cửa lại, tiếng khóa cửa phát ra nhỏ nhẹ.Phong Cảnh Hàng Cam Điềm, hơi nghiêng mặt ra hiệu với lại đây ăn.Cam Điềm ngồi ghế sofa không khỏi cảm thấy mình như trở thành thú cưng nuôi dưỡng, cảnh tượng này và thái độ của đối với trông rất giống chủ nhân cho đồ ăn vào chén của chó xông sau đó gọi chó trong nhà lại đây ăn, không chừng sau khi ăn xong còn sờ đầu ngoan lắm.Cam Điềm ngồi híp mắt tưởng tượng cảnh tượng nhục nhã vô cùng trên ghế sofa không có đứng dậy đi qua đó ngay.Phong Cảnh Hàng máy tính một lát rồi về phía “Không đói bụng à?”.Bị nhắc nhở như bụng réo vài tiếng, thôi trên địa bàn của tất cả núi trong phòng này đều là của , còn phải ăn đồ ăn của ngoan thì cứ ngoan một chút , dù sao sở trường của là giả vờ ngoan ngoãn.Cam Điềm bĩu môi ngây thơ chớp mắt vài cái ngoan chết , chịu nhục vì cái đói trước mắt không đáng để nhắc tới.Cam Điềm đỡ đệm ghế sôfa đứng lên, lê dép lê đến cạnh đọc sách.Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh Phong Cảnh Hàng, đưa tay lấy cái muỗng múc cháo ăn trước.
Bạn thấy sao?