Cô đi đến phòng việc, cất hết đồ của Cam Điềm đềm vào trong túi, không định sử dụng bất kỳ món đồ nào, căn cước công dân thì đợi đến đồn công an lấy cái mới thì dùng nó, ảnh chân dung là hình tự chụp.Cô cũng không cần điện thoại của Cam Điềm Điềm, những người liên hệ ở bên trong đó cũng lười liên lạc lại, thứ nhận là thân xác của Cam Điềm đi không thể nhận lấy cuộc sống của ấy nên chỉ đành như thế.Sau khi dọn dẹp xong đồ của Cam Điềm điềm, Cam Điềm liền bắt đầu nghiên cứu đồ cổ trong phòng việc của Phong Cảnh Hàng.Nhìn đồ cổ nửa ngày trời rồi lại tìm lấy sách mình thấy thú vị trên kệ ra nửa ngày.Nhờ thím Chu đun ấm trà đặt trong phòng việc rồi lại lấy hai quả hạch đào trong ngăn kéo, bàn đọc sách bóp trong lòng bàn tay coi như cũng trôi qua một ngày có mùi có vị.Sau khi đọc sách mệt mỏi Cam Điềm bèn nằm nghỉ ngơi trên ghế sofa trong phòng việc, khi ngủ ngủ rất sâu nên cũng không biết có ai ra vào phòng việc hay không.Khi thức giấc, trong lúc chớp chớp mắt thì thấy có người đang ngồi ở bàn việc, đợi đến khi thấy rõ thì mới phát hiện ra Phong Cảnh Hàng đã về.Sau khi thấy nam chính liền có tinh thần hẳn, Cam Điềm tĩnh ngủ ngồi dậy khỏi ghế sofa mới phát hiện có chăn không biết ai đắp lên cho.Cô ngồi dậy để chăn che kín chân, lại ngồi tỉnh một lúc sau khi tỉnh hắn bèn ngáp một cái rồi hỏi Phong Cảnh Hàng “Mấy giờ rồi?”.Phong Cảnh Hàng ngồi trên ghế ánh mắt vào màn hình máy tính “8 giờ đã 8 giờ tối rồi.”Cam Điềm giơ tay xoa xoa bụng thầm đói bụng thật, vừa dứt lời ngoài phòng việc vang lên tiếng gõ cửa.Đợi đến khi Phong Cảnh Hàng vào đi cửa mở ra từ bên ngoài, thím Chu ló đầu vào thưa ngài một tiếng rồi sang Cam Điềm “Cam Điềm à cơm tối đã xong rồi mau xuống ăn cơm đi.”Cam Điềm a một tiếng rồi sang Phong Cảnh Hàng, dường như Phong Cảnh Hàng thật sự hiểu ý của , không cần chuyện đã bình tĩnh lên tiếng “Tôi đã ăn ở ngoài rồi đi ăn đi.”Cam Điềm chớp chớp mắt hai lần, mới tỉnh ngủ nên quá lười không muốn đậy bèn sang thím Chu “Thím Chu bưng lên đây không con muốn ăn ở đây.”Nghe Cam Điềm thế trên khuôn mặt thím Chu lộ ra vẻ khó xử, không phải là bà ấy ngại phiền không muốn đem, bà ấy khó xử Phong Cảnh Hàng rồi lại sang Cam Điềm nhỏ giọng “Cam Điềm à ngài ấy không thích có người ăn uống trong phòng việc nên chúng ta vẫn nên xuống phòng ăn ăn đi.”Mọi người trong nhà đều biết Phong Cảnh Hàng rất ý đến phương diện sinh hoạt của mình, không phải là người tùy tiện tùy tính, thứ không thể chịu nổi nhất là có người ăn uống chơi trong phòng việc của , ghét có mùi hôi cũng như là sợ vụn đồ ăn giơ sách và thảm đồ cổ.Từ trước đến nay cuộc sống của vẫn luôn tuân theo quy luật, chỗ nên ngủ thì ngủ chỗ nên ăn thì ăn, chỗ đọc sách thì để đọc sách, chỗ tập thể hình thì tập, cũng sẽ không coi phòng việc thành phòng ăn cũng không để người khác loạn .Cam Điềm không biết trong nhà tên này còn phải ý quy tắc như thế, khi ra ngoài đường thì phải đoan chính ngay ngắn, về đến nhà còn không chịu thả lỏng, như thì sống mệt biết bao nhiêu.Nhưng đã ở dưới mái hiên nhà người ta cũng không thể tỏ ý kiến nên chỉ có thể vượt qua sự lười biếng của mình mà xuống ăn cơm cùng thím Chu.
Bạn thấy sao?