Nếu là đồ của ấy thì phải cầm lấy thôi. Cô cầm lấy chiếc túi mở khóa kéo xem, bên trong đó có một chiếc điện thoại di , ví tiền, son môi phấn trang điểm, một chiếc gương nhỏ, một mớ hỗn độn và một chồng giấy A4 dày cộm, không biết đó là gì.Đối với Cam Điềm mất những thứ này cũng không sao cũng không có ý định tìm chiếc túi này nên qua rồi với thím Chu “Đúng là của con, cảm ơn thím.”Thím Chu “Nếu là của con thì hãy giữ kỹ đấy đừng mất nữa. Thím còn có việc phải đi , Điềm Điềm con chơi tiếp đi.”Nói xong thím ấy xoay người rời đi, đi hai bước rồi quay lại Cam Điềm rồi nhẹ giọng “Nhân tiện Điềm Điềm, con có thể đụng đồ trong phòng việc của ngài ấy thím không có cản con thím chỉ muốn nhắc nhở con phải cẩn thận để không vỡ bất cứ thứ gì khi chơi nhé, những thứ này rất đắt tiền, chúng đều là những thứ mà ngài ấy thích, nếu con vỡ chúng thím sợ ngài ấy sẽ tức giận, biết không?”.Cam Điềm hiểu, hiểu rõ chúng mà còn biết giá của chúng.Nếu bất kỳ bảo vật nào trong phòng nghiên cứu này vô bị hư sẽ phải bồi thường hàng triệu USD, người bình thường cả đời cũng không đủ khả năng chi trả, dù có người hầu cho những người giàu có như Phong Cảnh Hàng.Trước mặt thím Chu không ra vẻ mà vẫn cư xử đúng mực gật đầu với thím Chu “Con biết rồi, sẽ không hỏng đâu.”Thím Chu tiếp tục “Con bé ngoan, cứ chơi đi có gì thì gọi cho thím nhé.”“Dạ.” Cam Điềm tiếp tục gật đầu về phía cửa phòng.Thím Chu vừa rời khỏi Cam Điềm lập tức xoay người đi vòng qua bàn đến ghế ngồi xuống.Bảo vật trước mắt cũng không thèm nữa ngồi vào bàn việc đổ hết đồ đạt trong túi vừa nãy ra.Cô mở ví ra thì thấy bên trong có thẻ ngân hàng, chứng minh thư và một số tấm thẻ vô dụng khác, với tay lấy điện thoại rồi nhấn nút nguồn hai lần không có phản hồi chắc là hết pin nên ném nó sang một bên, những mỹ phẩm còn lại chẳng có gì đáng , mua với giá hàng chục USD vứt đi cũng không tiếc nuối.Cô gạt đống đồ vô dụng sang một bên, đưa tay cầm sắp giấy A4 vào tay rồi lật lại cẩn thận, lướt qua và phát hiện có hai hợp đồng, một là hợp đồng thử nghiệm, một là hợp đồng nhân.Dù là thí nghiệm trên người hay mối quan hệ nuôi dưỡng đều là những điều mờ ám hợp đồng lại khá hình thức, có cả chữ ký và ngày tháng.Tất nhiên ngươi ký tên với họ chính là Cam Điềm Điềm, đã xem qua rất nhiều hợp đồng khác chưa bao giờ thấy hợp đồng nhân này, Cam Điềm điềm rất để ý đến nó chắc hẳn Phong Cảnh Hàng cũng có một hợp đồng.Cô đầy tò mò cầm lấy bản hợp đồng lật từng trang, vừa đọc vừa muốn chửi.Đọc xong kết luận đây là hợp đồng mua bán thân thể, chính xác là như , nó giống như dành cho nô lệ thời cổ đại.Tuy nhiên Cam Điềm Điềm đã bán mình cho Phong Cảnh Hàng nhân cho ta nên địa vị của chắc giống như một người vợ lẽ ở thời cổ đại, trong xã hội ngày nay quan hệ huyết thống pháp luật bảo vệ quan hệ vợ chồng cũng , các quan hệ gia đình khác xuất phát từ quan hệ vợ chồng cũng pháp luật bảo vệ quan hệ nuôi dưỡng thì không pháp luật bảo vệ, hợp đồng này hoàn toàn không có hiệu lực pháp lý gì cả vì Cam Điềm chỉ thản nhiên xem nó như một trò vui.Sau khi đọc xong ném nó sang một bên mà không coi nó ra gì, không tin Phong Cảnh Hàng lại có thể chán nản đến mức ném ra một thứ như rồi cầu thực hiện hợp đồng vớ vẩn đó.Nếu thực sự có thể thì là trẻ con mấy tuổi chứ, chắc sẽ vào mặt suốt một năm mất, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến bật rồi.
Bạn thấy sao?