Cô có thể chọn sách và đọc hoài mà không thấy chán, đặc biệt về kho báu thì chỉ cần cầm trên tay cũng thấy thú vị vô cùng.Cam Điềm nhớ lần tỉnh dậy sau chuyến du hành thời gian đang ở trong phòng việc của Phong Cảnh Hàng, lúc đó đầu óc đang hỗn loạn đến mức say đắm, nắm rõ ký ức của nguyên chủ rồi vội vàng bỏ chạy không để ý đến những gì trong phòng việc của .Cô chỉ nhớ trang trí của căn phòng là có kiểu dáng bằng gỗ nguyên khối dày giác vàng và bạc, bây giờ sự ý của không còn ở đồ đạc nữa mà là những cuốn sách và đồ cổ trong phòng.Ánh mắt quét qua những hàng sách trên kệ sau đó vào giữa phòng việc, cuối cùng dừng lại ở một miếng ngọc bích chạm khắc tinh xảo ở góc bàn, bên dưới có khung gỗ nguyên khối màu nâu đỏ thoáng qua cho thấy nó không phải dành cho người bình thường có thể chơi .Cam Điềm đi đến bàn việc rồi hơi cúi người xuống viên Ngọc Bích trong ánh sáng một lúc, thấy một mặt của khối ngọc chạm khắc có chút huỳnh quang, tự rằng thủy tinh này thuộc loại xanh hoàng gia, một miếng Ngọc bích nhỏ như thế này cũng đủ cho một người sống giàu sang trong nhiều đời.Cô có năng lực thẩm định bảo vật vượt trội và cũng rất thích giám định bảo vật, đương nhiên thích những món đồ cổ bằng ngọc này và tự nhiên có với chúng.Cam Điềm có nhiều sở thích khác nhau vẫn là đam mê nhất với việc chấp nhận rủi ro.Tất nhiên sưu tập đồ chơi là sở thích mà chỉ những người có tiền mới có thể mua , nếu có tiền có thể chơi ô tô, đồng hồ, máy bay, sưu tầm đồ cổ cũng là niềm đam mê của nhiều người giàu có, nó khiến họ trở nên độc đáo hơn trang nhã hơn và ý nghĩa hơn.Tất nhiên điều quan trọng nhất là trông giàu có hơn.Cam Điềm Đã lâu rồi không thấy Viên Ngọc Xanh hoàng gia bằng thủy tinh tốt như . Lần trước ở trong cửa tiệm của Hứa Trí cũng không thấy đồ vật nào tốt hơn thứ này.Khi vào viên ngọc như bị nó hấp dẫn nên đã với tay ra định cầm nó lên tay và bày ra để xem, kết quả là đầu ngón tay vừa chạm vào thì lập tức có tiếng gõ cửa, lên thì thấy là thím Chu, bà đang đứng ở cửa, trên tay thì cầm một chiếc túi vỏ sò lớn hơn lòng bàn tay một chút trông nó rất quen.Cam Điềm rút lại bàn tay đang lấy ngọc thạch của mình, quay người đứng thẳng thím Chu hỏi “Thím Chu, có chuyện gì ?”.Thím Chu cầm túi đi vào phòng việc, lúc tới gần đặt túi vào tay rồi “Điềm Điềm, ngài ấy bảo tôi đưa cho con, ngài ấy đó là đồ của con, con muốn qua không?”.Nghe thím Chu là đồ của mình thì lập tức nhớ ra thì ra cái túi này của Cam Điềm Điềm, bởi quen quen.
Bạn thấy sao?