Xuyên Thành Chim Hoàng [...] – Chương 100

Vì có người trong nhóm Wechat của lớp tag Cam Điềm, liền mở ra xem toàn bộ lịch sử trò chuyện.Hầu hết mọi người đều đang thảo luận về Phong Cảnh Hàng cũng hơi quan tâm, bắt đầu đọc đọc một hồi khi thấy những từ như giàu có ngang ngửa quốc gia, huyền thoại trong giới kinh doanh, đẹp trai không gì sánh kịp, chồng quốc dân, bỗng nhiên không còn mệt nữa, suýt nữa là lên , một mặt cố kìm nén tiếng , một mặt mỉa mai trong lòng.Thật là viết tiểu thuyết tâng bốc không vi phạm pháp luật, từ điển mới của Trung Quốc không tính tiền muốn sao thì .Phong Cảnh Hàng liếc thấy trên màn hình điện thoại của Cam Điềm có hình ảnh của mình, thấy đang cố kìm nén tiếng không nhịn mà hỏi “Cười cái gì ?”.“À.” Cam Điềm vội vàng ngừng về phía Phong Cảnh Hàng, tắt màn hình điện thoại “Tôi đang đọc một mẩu truyện .”“Truyện gì kể cho tôi nghe với.” Phong Cảnh Hàng chằm chằm vào , Cam Điềm mở miệng nuốt hai hơi không khí, mắt đảo một vòng rồi thẳng vào mắt Phong Cảnh Hàng một cách nghiêm túc “Anh biết bơi không?”.Phong Cảnh Hàng không chớp mắt, không biết muốn gì đơn giản trả lời “Biết.”Cam Điềm im lặng một lúc không muốn từ bỏ, Cam Điềm di chuyển người lại gần Phong Cảnh Hàng một chút “Hãy trả lời lại một lần nữa, lần này hãy là không biết.”Phong Cảnh Hàng:....Cam Điềm không quan tâm đến biểu cảm trên khuôn mặt của Phong Cảnh Hàng, hỏi lại một cách nghiêm túc “Anh biết bơi không?”.Phong Cảnh Hàng giữ vẻ mặt bình tĩnh “Không.”Cam Điềm nhẹ, ánh mắt rạng rỡ “Vậy thì cần phải học rồi.”Không biết đang gì, Phong Cảnh Hàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh hỏi lại “Tại sao?”.Cam Điềm cắn môi kìm nén nụ sau đó to tiến lại gần vào mắt “Bởi vì chúng ta sắp rơi vào biển rồi.”Có vài giây không gian như ngừng lại, nụ trên khóe miệng ngọt ngào, đôi mắt trong veo lấp lánh như thể chứa đầy sao.Nhịp tim đập nhanh hơn, ngón tay không kìm run rẩy, hơi thở gấp gáp, Phong Cảnh Hàng đột ngột rời mắt khỏi về phía trước tỏ vẻ không hề xao “Trẻ con.”Nghe Cam Điềm thu lại nụ mím môi lẩm bẩm “Chán”, rụt đầu về cũng về phía trước.Chưa ngồi yên bao lâu đột nhiên hét lên “Á, tim tôi đau quá.”Không biết lại là chuyện gì Phong Cảnh Hàng không nhịn về phía “Lại sao nữa?”.Cam Điềm quay đầu lại, khóe miệng nén chằm chằm vào mắt sau đó bất ngờ chớp mắt “Anh kẹt trong tim em rồi.”Phong Cảnh Hàng lại hơi sững sờ trong khoảnh khắc, Cam Điềm chớp mắt ra lời đó như thấy tràn ngập ánh sao và bong bóng hồng.Sau khi Cam Điềm xong, không đợi Phong Cảnh Hàng phản ứng tự với mình, tự hài lòng với trò của mình rất vui vẻ.Trong lúc , lại tiến gần Phong Cảnh Hàng hỏi “Tôi đọc trên mạng đấy, có rung không?”.Phong Cảnh Hàng nhếch môi kìm nén cảm dâng trào, vẻ mặt lạnh lùng đềm đạm “Không”.Không thì thôi không cần cố gắng nữa. Cam Điềm cảm thấy thực sự mệt mỏi không muốn lãng phí sức lực để chuyện nữa, ngồi thẳng tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.Bóng tối hiện lên trước mắt, cảm giác mệt mỏi như sóng thần ập đến.Ngồi mãi Cam Điềm cảm thấy mình mềm nhũn, nghiêng người tựa vào vai Phong Cảnh Hàng, không muốn di chuyển, nghe Phong Cảnh Hàng hỏi bằng giọng điệu bình thản ‘Cô không có xương à?”, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, mắt không mở giọng càng lúc càng nhỏ “Tôi cũng cảm thấy cơ thể này như không có xương .”Chưa đầy một phút sau khi xong ngủ thiếp đi, nửa người đè nặng lên Phong Cảnh Hàng.Trong xe ánh đêm mờ nhạt, Phong Cảnh Hàng hơi nghiêng đầu đang ngủ say tựa vai mình, hàng mi dài dầy càng nổi bật đôi mắt mỗi lần chớp mắt dường như lại gợi lên một tia sóng nhẹ trong lòng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...