Học viện tổ chức hoạt teambuilding, ra ngoài ngắm cảnh.
Tôi cờ ngồi trên cùng chiếc xe buýt với Kiều Vi Vi.
Đối với một bộ truyện rằm khăm, bất cứ nơi đâu cũng có thể trở thành hiện trường “tập đánh vần”.
Xe buýt cũng không phải là ngoại lệ.
Ở đâu có nữ chính, ở đó có các nam chính.
Hơn nữa, hầu hết các nam chính đều học chung với nữ chính, tự nhiên thuận lợi hơn rất nhiều.
Khi Kiều Vi Vi vừa ngồi xuống ghế không xa tôi, trong lòng tôi đã cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, ta vừa mới ngồi xuống, ba nam chính cũng lần lượt ngồi quanh ta, hoàn toàn bao vây Kiều Vi Vi ở giữa.
Những âm thanh nhỏ rời rạc phát ra từ trong đó, trôi vào tai tôi.
“ Anh Lục Uyên, đây có nhiều người như , dễ bị phát hiện, đừng…” Kiều Vi Vi nũng nịu như mèo con, rên rỉ cầu xin.
Nam chính Lục Uyên tà mị: "Không sợ, có chúng tôi chắn ở đây, bọn họ sẽ không thấy.”
… Tôi thì không thấy tôi nghe rõ lắm á á á!
Tôi cảm giác như tai mình sắp nổ tung.
Âm thanh ngày càng lớn, càng quá đáng. Nhưng dường như những học khác xung quanh không phát hiện ra, vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Chỉ có tôi như ngồi trên đống lửa.
Tôi không thể sống nổi nữa!
Khi tôi phải lắng nghe những âm thanh không thể chịu đó, đang không thể nhịn nổi, muốn đứng dậy thì…
Một giọng nam trầm từ tính, lười biếng vang lên từ phía sau.
“Các học, nếu thực sự gấp gáp như , có thể xuống xe ở khúc quẹo trái phía trước, ở đó có khách sạn nhanh, các cứ tự nhiên.”
Tôi nghe quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên đã ngồi ở phía sau không biết từ lúc nào. Anh mặc áo hoodie đen rộng thùng thình, mũ áo trùm kín đầu, tạo đổ bóng xuống mặt.
Anh nhíu mày, vẻ mặt lười biếng, làn da nhợt nhạt và đôi môi đỏ tương phản tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn như ma cà rồng.
Câu này vừa cất lên, cả xe như bị nhấn nút tạm dừng, ngay lập tức im lặng. Nhiều người quay lại về phía này.
“Ý của cậu là gì!”
Nam chính Lục Uyên tức giận chất vấn thiếu niên.
Gương mặt nhỏ của Kiều Vi Vi ửng đỏ, ánh mắt long lanh về phía cậu thiếu niên. Hàm răng của ta cắn nhẹ vào đôi môi dưới hồng hào như không thể chịu đựng sự nhục nhã.
Còn thiếu niên thì không thèm để ý tới dáng vẻ này, mí mắt cũng không nâng lên, đôi môi mỏng hé mở.
“Nghe không hiểu à? Nếu thật sự không nhịn thì xuống xe đi tìm khách sạn. 388 một đêm, chắc chắn sẽ đáp ứng cầu của mấy người, đừng ở đây tạo ra những âm thanh không ra gì.”
Rõ ràng rất đẹp trai, mà lời ra thì lại là những câu châm chọc.
“Phụt!”
Tôi không nhịn mà phì .
Anh thật sự là đang hộ thay người khác!
Còn , là một người hùng đích thực đó tôi ơi.
Trong chiếc xe buýt im lặng, tiếng của tôi đặc biệt nổi bật.
Mấy nam chính đồng loạt tôi, Lục Uyên vừa thấy tôi, sắc mặt lập tức tối sầm.
Đêm hôm kia tôi bất ngờ đọc to “hình ”, suýt nữa ta sợ tới mức rớt mất phong độ, phải mất hai ngày mới hồi phục lại .
Sự việc này đã để lại một bóng đen không nhỏ trong lòng ta.
Ban đầu nam chính muốn đối đầu với thiếu niên, cảm nhận sự run rẩy nhẹ nhàng của Kiều Vi Vi trong lòng, ta nhận ra đây không phải là nơi để tranh luận.
Lục Uyên bế Kiều Vi Vi lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua tôi rồi dừng lại ở thiếu niên, cảnh cáo: “Tôi nhớ cậu rồi, hãy chờ đấy.”
Nói xong, ta ôm Kiều Vi Vi xuống xe, nam phụ 2 và nam phụ 3 cũng theo sau.
Tôi ngẩn người.
Quả thực, họ đã xuống xe thật.
Tôi quay đầu thiếu niên, phát hiện ra cũng đang tôi, trong ánh mắt đẹp có chút tìm tòi.
Tôi hì hì, giơ ngón tay cái lên với .
Thiếu niên không gì, chỉ khẽ nhếch môi.
Sau đêm hôm đó và vụ team building, Kiều Vi Vi và những người khác đã thu mình lại một chút. Ít nhất các nam chính ít nhất sẽ không lén lút chạy đến nhà tôi vào giữa đêm, cho tôi có vài ngày ngủ ngon hiếm hoi.
Tôi ngân nga một điệu nhạc bước ra ngoài, định đi mua một chút đồ.
Vừa đi đến con hẻm gần nhà, tôi bỗng cảm thấy dưới chân đạp phải thứ gì đó mềm mại và ấm áp.
Tôi giật mình, lập tức lùi lại.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ nơi góc phố, tôi rõ người nằm trên đất là một người đàn ông.
Người đàn ông mặc đồ đen, tóc ngắn màu đen, cả người co quắp bên cạnh thùng rác. Vẻ mặt ta lạnh lùng, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, không nhúc nhích, rõ ràng đã ngất đi.
Vào thời điểm này, kết hợp với vẻ ngoài và khí chất khác thường của người đàn ông này…
Tôi lập tức nhận ra.
Đây chắc chắn là nam phụ 4, Phó Thừa Hàn.
Phó Thừa Hàn là người thừa kế của một gia đình xã hội đen.
Trong truyện gốc, sau khi ta bị kẻ thù đuổi , bị thương ngất xỉu trong con hẻm, đúng lúc nguyên chủ nhặt về nhà.
Nguyên chủ chăm sóc Phó Thừa Hàn chu đáo, khi ta tỉnh lại, không cảm ơn nguyên chủ ngay lập tức, mà lại thích ngay em của nguyên chủ, Kiều Vi Vi.
Nguyên chủ thích nam phụ 4, bỏ mọi công sức vì Phó Thừa Hàn, như một simp lỏd. Nhưng trong lòng ta chỉ có Kiều Vi Vi, không hề dành cho nguyên chủ một ánh mắt.
Cho đến một lần, Kiều Vi Vi bị hai nam chính khác đưa ra nước ngoài. Phó Thừa Hàn tìm mãi không thấy ta, không biết trút giận vào đâu, bèn tìm đến nguyên chủ.
Trong sách, Phó Thừa Hàn nắm chặt cằm nguyên chủ, lạnh : “Cô nên cảm thấy may mắn vì khuôn mặt này của có vài phần giống Vi Vi.”
Rồi ta coi nguyên chủ như một vật thay thế cho nữ chính, tùy tiện trút giận.
Khi nữ chính trở về từ nước ngoài, Phó Thừa Hàn lập tức đá nguyên chủ như vứt rác, rồi quay lại tìm nữ chính.
Vì mà nguyên chủ trở nên hắc hóa, muốn đối phó với nữ chính, ấy chưa kịp hành đã bị Phó Thừa Hàn phát hiện. Anh ta ra tay tàn nhẫn, tra tấn nguyên chủ không do dự, rồi ném ấy vào khu đèn đỏ.
Nguyên chủ hoàn toàn tuyệt vọng, tự sát.
Còn nữ chính đến cuối cùng vẫn không biết chị mình chính là người đã bị nam phụ 4 chết.
Sau khi khóc cho nguyên chủ một trận, ta quay đầu hạnh phúc bên năm nam chính, thành công có kết thúc viên mãn.
Tôi người đàn ông nằm trên đất như xác chết, lạnh.
Phó Thừa Hàn chính là kẻ đã chết nguyên chủ, sao tôi có thể theo đúng cốt truyện cứu ta.
Nghĩ , tôi không chút do dự, quay đầu đi.
Chưa đầy nửa phút sau.
Tôi lại quay trở lại.
Tôi tất nhiên không phải quay lại để cứu Phó Thừa Hàn.
Tôi chằm chằm vào người đàn ông nằm dưới đất, trên mặt hiện lên một nụ âm u.
Hê hê.
Đêm trăng mờ gió lớn.
Đương nhiên là thời điểm tốt để chuyện xấu.
Tôi ngồi xổm xuống, xác nhận Phó Thừa Hàn thật sự đã hôn mê và xung quanh không có ai, rồi gian manh mà hoạt cổ tay.
Bốp!
Một cái tát vang dội giáng vào gò má đẹp như điêu khắc của Phó Thừa Hàn, lập tức để lại một vết đỏ.
Bốp! Lại thêm một cái tát nữa.
Nhớ lại những chuyện mà Phó Thừa Hàn đã với nguyên chủ trong cốt truyện, tôi cảm thấy tức giận.
Có lẽ bây giờ là cơ hội duy nhất để tôi trả thù Phó Thừa Hàn, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Sau khi tát liên tiếp vài cái, tôi vẫn cảm thấy không đủ hả dạ.
Vì , một cú trái, một cú phải, một cú đá xoáy.
Nguyên chủ quả thật không hổ danh là Kiều Đại Lệ.
Sức lực thật sự không nhỏ.
Tôi có thể dễ dàng nhấc một người đàn ông cao hơn một mét tám như Phó Thừa Hàn lên và đánh cho một trận.
Sau khi tôi đánh xong, mặt Phó Thừa Hàn đã sưng tím, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu chặt lại vì đau đớn.
Sợ ta tỉnh lại, tôi đặt ta về vị trí cũ.
Rồi lặng lẽ chuồn êm.
Sau khi đánh Phó Thừa Hàn một trận, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ra ngoài mua sắm xong, tôi trở về nhà.
Vừa mở cửa, khi thấy bóng dáng quen thuộc trên sô pha, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Người nằm trên sô pha chính là Phó Thừa Hàn, người vừa bị tôi lén lút đánh một trận!
Kiều Vi Vi đang bôi thuốc cho Phó Thừa Hàn đang hôn mê.
“Chuyện, chuyện này là sao ? Anh ta là ai?” Tôi hơi lắp bắp hỏi.
Kiều Vi Vi tôi một cái: "Chị à, người này bị thương ngất xỉu, đáng thương quá nên em đã đưa ta về.”
Tôi im lặng.
Không phải thấy có người hôn mê bên đường thì nên gọi 115 ngay sao?
Tại sao lại đưa một người lạ về nhà?
Có phải ta nghĩ rằng mình giỏi hơn bác sĩ không?
Quả nhiên tôi không thể hiểu nổi mạch não của truyện rằm khăm.
Nhưng bây giờ, người cứu nam phụ đã biến thành nữ chính, thì tôi không có vai trò gì nữa.
Tôi có thể không bị kéo vào cốt truyện nữa, như cũng tốt.
Ngày hôm sau, khi tôi đi từ phòng ra, Phó Thừa Hàn đã tỉnh dậy.
Đầu ta băng bó, dựa vào sô pha, ánh mắt dịu dàng Kiều Vi Vi đang bữa sáng.
Quả nhiên, sức hút của nữ chính thật lớn.
Phó Thừa Hàn giống như trong truyện gốc, đã nữ chính ngay từ cái đầu tiên.
Kiều Vi Vi thấy tôi tỉnh dậy, chỉ vào Phó Thừa Hàn, ngại ngùng giới thiệu: "Chị ơi, đây là Thừa Hàn.”
Mới quen một ngày đã gọi là , tiến triển thật nhanh.
Phó Thừa Hàn nghe , về phía tôi.
Khi thấy mặt tôi, ánh mắt ta híp lại, mang theo sự tìm tòi và đánh giá.
“Tôi cứ cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi.” Phó Thừa Hàn tôi, từ từ hỏi.
Tôi nghẹn họng. Không đúng, tối qua tôi đánh Phó Thừa Hàn khi ta đang hôn mê, chắc chắn không biết là tôi.
Tôi bình tĩnh : "Tôi và em có chút giống nhau, nên cảm thấy quen thuộc cũng là bình thường.”
Phó Thừa Hàn không gì, không biết có tin hay không.
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của ta như một con trăn lạnh lẽo, quét qua lưng tôi từ trên xuống dưới khiến tôi không khỏi rùng mình.
Tôi ăn bữa sáng này như ngồi trên bàn chông.
Ăn xong, tôi lập tức chuồn đi, viện cớ đến thư viện.
Phó Thừa Hàn theo bóng lưng tôi ra ngoài, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Rõ ràng ta nhớ mình bị đuổi chỉ bị một nhát dao vào bụng, khi tỉnh dậy lại phát hiện toàn thân đau như bị tan thành từng mảnh, mặt mũi và cơ thể đầy thương tích.
Trong cơn hôn mê, Phó Thừa Hàn mơ màng thấy mình bị người ta đánh, cố gắng mở mắt ra một chút.
Qua khe hở đó, ta mơ hồ thấy một bóng dáng phụ nữ ngược sáng, rất giống với chị của Kiều Vi Vi.
Nhưng Phó Thừa Hàn và chị của Kiều Vi Vi chưa từng gặp nhau, đối phương không có lý do gì để đánh ta.
Chẳng lẽ ta thật sự nhớ nhầm ư?
Bạn thấy sao?