Xuyên Thành Chị Gái [...] – Chương 1

Ngay khi đám nữ chính và nam chính, nam phụ 2, nam phụ 3 đang món “ xích hai trứng” ở phòng bên cạnh, phát ra đủ loại âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập. 

Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn nữa, lập tức lật tay lấy cuốn sách hình sự ra và đọc lớn: “Theo điều 301 của Bộ luật Hình sự, những người tụ tập khiêu răm sẽ bị tù từ 5 năm trở xuống…” 

Phòng bên lập tức im lặng. 

Tôi thì không sao, nam chính thì có vấn đề. 

Tôi là một sinh viên luật. 

Sau khi thức khuya đọc tiểu thuyết và bất ngờ qua đời, tôi đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này. 

Em tôi, Kiều Vi Vi, chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này. 

Kiều Vi Vi da trắng, xinh đẹp, dáng người mảnh mai, còn có hương thơm kỳ lạ, làn da mềm mại đến nỗi chỉ cần nắn nhẹ là có vết đỏ. Bất kỳ người đàn ông nào đã gặp ta đều không thể kiềm chế bị cuốn hút, đúng chuẩn hình mẫu nữ chính tiểu thuyết. 

Trong cuốn sách, Kiều Vi Vi có năm nam chính. Mỗi người đều có thân phận không tầm thường, như thiếu gia tài phiệt, người thừa kế xã hội đen, vân vân… Ai nấy đều bị nữ chính mê hoặc đến điên đảo. 

Nữ chính từ chối lại mời gọi, bọn họ theo đuổi, chỉ cần có chút không hài lòng là đã ưm ưm a a. Năm nam chính từ cạnh tranh lẫn nhau đến chia sẻ, kết cục là nữ chính và năm người đàn ông tạo thành một cảnh tượng hòa hợp tuyệt vời, thành công HE. 

Một cuốn truyện răm không có tam quan, máu chó không có giới hạn như đã ra không ít tổn thương cho tâm hồn trong sáng của tôi. 

Không ngờ sau một giấc ngủ, tôi lại xuyên vào cuốn sách này. 

Hiện tại tôi là chị ruột của nữ chính, Kiều Đại Lệ. 

Đừng hỏi tại sao tên tôi lại sơ sài như , vì chỉ có nam nữ chính mới tác giả đặt tên cẩn thận. Còn một nhân vật phụ không đáng kể như tôi, đương nhiên không xứng đáng tác giả tốn công mô tả. 

Tôi cũng không hoàn toàn không có vai trò, trong cuốn sách, tôi có mối quan hệ với một nam phụ 4 xuất hiện sau này. 

Nam phụ 4 là một người thừa kế của một gia đình xã hội đen, tính cách âm trầm, tàn nhẫn. Trong cốt truyện, nam phụ 4 bị kẻ thù truy sát, ngất xỉu trong một con hẻm, sau đó nguyên chủ mang về nhà chăm sóc cẩn thận. 

Không ngờ nam phụ 4 vừa mở mắt ra đã thích em của nguyên chủ, Kiều Vi Vi. 

Nguyên chủ thích nam phụ 4, nam phụ 4 thích nữ chính, vài người ghét lẫn lộn, thật là náo nhiệt. 

Mặc dù bây giờ nam phụ 4 chưa lên sàn không có nghĩa là tôi sống tốt. 

Ví dụ như bây giờ. 

Một giờ hai mươi phút sáng. 

Tôi nằm trên giường lên trần nhà, oán khí nặng nề hơn cả ma quỷ. 

Lúc này, trong phòng bên cạnh cách tôi một bức tường, vang lên tiếng thở hổn hển của vài người đàn ông xen lẫn nhau với tiếng nức nở của một

Trong phòng bên chính là em tôi, Kiều Vi Vi, và nam chính, nam phụ 2 và nam phụ 3. 

Căn nhà này là tài sản của bố mẹ nguyên chủ để lại cho tôi và Kiều Vi Vi. Bọn họ việc ở nước ngoài lâu dài nên bình thường chỉ có tôi và Kiều Vi Vi sống ở đây. 

Còn những người đàn ông của Kiều Vi Vi, đôi khi vào ban đêm sẽ lén lút vào nhà, những chuyện a á ớ cùng ta. 

Một người tôi còn có thể chịu đựng, nghe hôm nay thấy âm thanh này là có cả nam chính, nam phụ 2 và nam phụ 3. 

Giọng quyến rũ của nam chính thấp thoáng xuyên qua bức tường: “Vi Vi, sao mặt em đỏ như , hả?” 

“Các thật xấu xa, chỉ biết bắt nạt em.” Kiều Vi Vi khóc nức nở, giống như một mèo con. 

“Bắt nạt em là sao, chúng tôi chỉ đang thích em thôi.” Nam phụ 2 nhẹ

Nam phụ 3 cũng tham gia trò chuyện: “Các người nhanh lên, sắp đến lượt tôi rồi.” 

“Ư, nhỏ tiếng một chút, đừng để chị nghe thấy.” Kiều Vi Vi cầu xin. 

Nhưng âm thanh không hề giảm đi mà còn ngày càng lớn hơn. 

Các loại âm thanh mặt đỏ tim đập truyền từ bên cạnh sang không chút kiêng nể. 

Tôi muốn đắp chăn kín đầu, những âm thanh ấy vẫn len lỏi qua chăn vào tai tôi. 

A a a a! 

Tôi không sống nổi nữa. 

Giết tôi đi, luôn bây giờ đi! 

Tôi nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không thể nhịn thêm nữa, bất ngờ kéo chăn ra. bật dậy. 

Tôi rút ra một cuốn sách màu đỏ chói của Bộ luật Hình sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trên giá sách, lật nhanh đến một trang rồi bắt đầu đọc to. 

“Căn cứ điều 301 của Bộ luật Hình sự, người nào tụ tập hoạt khiêu răm sẽ bị tù không quá năm năm…” 

Giọng đọc vang dội khắp căn nhà, mạnh mẽ và rõ ràng từng chữ. 

Hãy để ánh sáng của pháp luật chiếu rọi vào tâm hồn dơ bẩn của các người! 

Tôi đọc xong, bên cạnh ngay lập tức im bặt. 

Tôi hài lòng gật đầu, rồi nằm xuống ngủ. 

Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon

 

2

Tôi thì không có chuyện gì, rõ ràng các nam chính và Kiều Vi Vi có chuyện. 

Ngày hôm sau khi tôi ra khỏi phòng, thấy Kiều Vi Vi ngồi trên ghế sô pha với đôi mắt thâm quầng. 

Cùng ngồi với ta trong phòng khách còn có nam phụ 2, Trần Thụy. Trần Thụy là khóa trên của Kiều Vi Vi, trông hiền lành thực ra là một người có hiểm ác. 

Hai nam chính và nam phụ 3 có lẽ đều đã đi. 

Chỉ không biết tối qua họ đã trải qua như thế nào. 

Khi Kiều Vi Vi thấy tôi, ngay lập tức đứng dậy hoảng hốt, cố gắng biện minh: “Chị ơi, Trần chỉ đến giúp em học bài thôi.” 

“Ồ~ Giúp học bài à.” Ánh mắt tôi dừng lại ở những vết đỏ mờ trên cổ trắng ngần của Kiều Vi Vi. 

Vết đỏ trên cổ là do muỗi đốt sao? 

Kiều Vi Vi nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, lo lắng thăm dò tôi: “Chị ơi, hình như tối qua em nghe thấy chị đọc cái gì đó.” 

“Ý em là cái đó à?” 

“Chị định thi thạc sĩ luật, nên tối qua chị đang học thuộc Bộ luật hình sự, có phiền em không?” 

Tôi biết rõ còn cố hỏi.

Sự ý của Kiều Vi Vi bị thu hút bởi câu “thạc sĩ luật” của tôi, ta tôi với vẻ không thể tin , như thể tôi vừa phát biểu một quan điểm gì vô cùng táo bạo. 

“Chị thi thạc sĩ luật? Đây là thi trái ngành đấy! Khó khăn lắm đó. Chị ơi, đừng có nhất thời hứng thú như !” Kiều Vi Vi tỏ vẻ khuyên nhủ. 

Thật ra, suy nghĩ của ta cũng bình thường. Vì nguyên chủ và Kiều Vi Vi học chung một trường đại học, chỉ có điều nguyên chủ không bao giờ tâm vào việc học, lại học chuyên ngành kém nhất của trường, thành tích đứng cuối. 

Thi thạc sĩ vốn đã khó, chưa đến việc thi trái ngành sang pháp lý. 

“Chị Lệ Lệ, tôi quen một số học luật, có thể giới thiệu cho chị.” Trần Thụy với vẻ hài hòa. 

“Không cần đâu.” Tôi gượng: “Tôi tự lo .” 

Tôi không muốn dính dáng đến những nam chính này một chút nào, mà Trần Thụy này đã thấy là có người không có ý tốt. 

Trần Thụy nghe thấy tôi từ chối, miệng không gì, trong mắt thoáng qua một sự chế nhạo. 

Anh ta chỉ ban phát lòng tốt cho vì người phụ nữ này là chị Vi Vi.Vi Vi thì ngây thơ lương thiện, ta không tin là đêm qua người phụ nữ này không nghe thấy gì.

Chỉ hy vọng biết điều một chút, giữ gìn mồm miệng của mình. 

Còn việc mà thi lấy bằng thạc sĩ luật gì đó thì quả thật là mơ mộng hão huyền.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...