Sau khi lấy lời khai xong, tối hôm đó đã là đêm giao thừa.
Ngoài cửa tuyết rơi, trong nhà thì ấm áp.
Cả gia đình quây quần ăn cơm bên nhau.
Tôi ngấu nghiến cái đùi gà, ăn lấy ăn để.
Trình Hạ tôi bất lực, rồi đưa cho tôi một chai nước ngọt: “Ăn từ từ thôi, em đâu có giành với chị đâu.”
Mẹ tôi liếc tôi một cái, trách : “Con học hỏi tiểu Hạ đi, ăn uống cho thanh lịch một chút!”
Tôi: “Vâng.”
Quả nhiên, không bao giờ biến mất.
Nó chỉ chuyển hướng thôi.
Mọi người đều dở khóc dở .
Sau khi ăn xong, cha dượng tôi, người vốn luôn nghiêm khắc với con trai mình, đưa cho tôi và Trình Hạ mỗi người một bao lì xì, dày như nhau.
Ánh mắt Trình Hạ khẽ lay , lặng lẽ nhận lấy.
Rồi khi trở về phòng, cậu ấy chia cho tôi một nửa.
Tôi ngạc nhiên xấp tiền đỏ trước mặt: “Em không cần dùng à?”
Giọng điệu của Trình Hạ rất tự nhiên: “Cho chị mua đồ.”
Ơ.
Cũng thấy vui một chút rồi đấy chứ~
Những ngày sau đó trôi qua một cách yên bình.
Tôi đã vượt qua kỳ thi đại học với kết quả ngoài mong đợi, đậu vào Đại học A, còn Trình Hạ cũng thi đỗ vào trường trung học trọng điểm.
Chúng tôi học ở hai nơi khác nhau.
Chỉ thỉnh thoảng mới nhắn tin trên WeChat.
Tôi: 【Hạ Hạ, còn đủ tiền sinh hoạt không?】
Trình Hạ: 【Ừm…】
Mắt tôi sáng lên, chuẩn bị gõ một đống lời phía sau.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Trình Hạ: 【Chuyển khoản 9999】
Trình Hạ: 【Đủ dùng chưa?】
Tôi lặng lẽ vào con số bốn chữ số kia.
Wow.
Ai mà có một đứa em trai tốt thế này?
Thì ra là tôi, hahahaha!
Tôi đầy thương: 【Hu hu hu Hạ Hạ, em tuyệt quá, chị em nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều】
Trình Hạ mất một lúc mới nhắn lại: 【Chị vui là rồi.】
Tôi lập tức hét lên như một con chuột chũi sung sướng.
Những ngày tháng như thế trôi qua suốt ba năm.
Khi tôi sắp kết thúc năm ba đại học, Trình Hạ chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học.
Lúc này, mẹ tôi và cha dượng đang đi công tác.
À, suýt quên.
Bao năm qua, mẹ tôi đã dựa vào tập đoàn nhà họ Trình để thành lập một công ty riêng, công ty ngày càng lớn mạnh.
Mẹ , chỉ khi nắm tiền trong tay mình mới thấy yên tâm.
Tôi rất vui vì sự thay đổi của bà.
Vào ngày thi đại học.
Tôi đặc biệt về nhà một chuyến để tiễn Trình Hạ đi thi.
Trước khi vào phòng thi, tôi cẩn thận kiểm tra lại giấy tờ và đồ dùng thi của cậu ấy, xác nhận không có vấn đề gì, rồi mới đưa lại cho cậu: “Thả lỏng đi, em là giỏi nhất!”
Ba năm trôi qua, Trình Hạ đã cao 1m85, với ngoại hình xuất sắc, cậu ấy nổi bật giữa đám đông.
Nghe tôi , cậu ấy hơi cúi mắt, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Mắt cậu khẽ chuyển , giọng trầm thấp dễ nghe: “Được.”
Nói đến đây, cậu ấy ngừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Chị mặc sườn xám rất đẹp.”
Tôi không nghĩ nhiều, nghe thấy câu đó liền tự hào hẳn lên: “Tất nhiên rồi, chị đã chọn kỹ lắm đấy! Thôi thôi, mau vào thi đi, thi xong chị dẫn em đi ăn mừng!”
“Ừ.”
Kỳ thi đại học kéo dài hai ngày.
Đến ngày thi cuối cùng, cậu ấy là người đầu tiên bước ra.
Khi tôi thấy cậu, mắt liền sáng lên, chuẩn bị bước tới, có người còn nhanh hơn tôi.
Một phóng viên xông lên phỏng vấn cậu ấy: “Em à, sau khi thi xong, việc em muốn nhất là gì?”
Qua đám đông.
Ánh mắt cậu ấy không hề rời khỏi tôi, cậu nhẹ nhàng : “Đi ăn mừng cùng chị của tôi.”
Không biết có phải tôi nhầm không.
Cái cách cậu ấy gọi tôi là “chị” tai tôi hơi nóng lên.
Tôi: “…”
Thằng nhóc này đúng là biết cách thả thính mà!
Chúng tôi đã đi ăn một bữa lớn.
Vì tôi là người đề xuất ăn mừng, đương nhiên tôi phải trả tiền.
Đến lúc thanh toán, tim tôi thắt lại.
Trời đất ơi.
Thằng nhóc này ăn nhiều thật đấy!
Khi về đến nhà thì trời đã tối.
Tôi uống hơi say, Trình Hạ dìu vào nhà.
Nằm trên sofa, cậu ấy thở dài một tiếng: “Đừng ngủ vội, để em đi nấu canh giải rượu, uống rồi hẵng ngủ.”
Tôi: “Được.”
Rồi gục đầu xuống ngủ ngay.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, khi bị lay tỉnh, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
Trước mặt tôi, khuôn mặt của Trình Hạ gần ngay trước mắt, trong tay cậu ấy là một bát canh giải rượu, giọng mang chút bất lực: “Uống đi đã.”
Tôi mơ màng uống hết.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt Trình Hạ hiện lên rõ ràng và cuốn hút.
Tôi ôm lấy cánh tay cậu ấy, hì hì: “Sau này chị cưới chồng, em theo chị luôn không?”
Cậu ấy bỗng cứng người lại: “Gì cơ?”
Tôi: “Làm nha hoàn theo của hồi môn cho chị~”
Mặt Trình Hạ đen lại ngay lập tức.
Cánh tay trong vòng tay tôi lập tức bị rút ra, cậu ấy quay đầu bước lên lầu mà không lời nào.
Nhưng đi một nửa, cậu ấy lại quay lại, ném chiếc chăn lên người tôi.
Tôi: “…”
Thật là, cậu ấy tôi muốn khóc quá!
Sau này, khi Trình Hạ tốt nghiệp đại học, cậu ấy thành lập công ty và dần thể hiện tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc.
Chỉ vài năm sau, cậu ấy đã trở thành một “ngôi sao” mới nổi trong giới kinh doanh.
Nhưng có một lần, khi cậu ấy vừa kết thúc cuộc họp và đang trên đường về văn phòng, điện thoại bỗng reo lên.
Trợ lý bên cạnh liếc màn hình, khi thấy tên người liên lạc đặt lên đầu danh bạ, mắt cậu ta lập tức trợn tròn.
“Người chị xinh đẹp”?
Trợ lý: “??”
Ai mà ngờ , một ông trùm kinh doanh quyền lực lại là một người em trai “cuồng chị ” ở nhà?
Hề hề.
Cái này là tôi ép cậu ấy phải đổi.
Dù Trình Hạ có chút không nguyện, dưới sự “bức ép” của tôi, cậu ấy vẫn phải theo.
Khi Trình Hạ nghe máy, giọng điệu của cậu ấy trầm ổn: “Sao ?”
Tôi đối tượng xem mắt đầy sự không vừa mắt đang ngồi trước mặt, im lặng một lúc, sau đó mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Bảo bối, qua đón chị một chút!”
“Bảo bối?”
Tôi chẳng kịp giải thích, chỉ đáp qua loa: “Ừ ừ.”
Em trai, không phải cũng là bảo bối của tôi sao?
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, ánh mắt Trình Hạ khẽ tối lại, rồi cậu nhẹ: “Được, đợi em.”
Hết.
Bạn thấy sao?