Xuyên Thành Bạn Trai [...] – Chương 9

***

Thời điểm trời tối đen Tạ Ninh mới về đến nhà, đã 7 giờ tối rồi.

Cụ tổ của Tạ gia để lại căn nhà cũng không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách hơn 60m vuông, nằm trong một tiểu khu xưa cũ chắc cỡ 50 năm. Tạ gia dọn vào ở một tháng, cả tiểu khu đều đã biết nhà số 3 có một người đàn ông mập mạp cùng một đứa bé xinh đẹp chuyển đến.

Mới vừa bước vào cửa, bố Tạ đã vui mừng tươi ra đón: “Ninh Ninh, hôm nay sao về muộn , cùng cậu Đoàn hẹn hò đúng không?”

“Cậu ấy tên Đoàn Lăng.” Tạ Ninh đổi giày, bất đắc dĩ .

Kỳ quái, đây rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Ninh đối với ông bố cho không này lại hoàn toàn không thấy lạ lẫm, thậm chí còn cảm thấy thân thiết một cách quỷ dị.

Trong trí nhớ, tuy bố Tạ ăn buôn bán luôn bị lừa đối với đứa con trai là nguyên chủ đây lại rất tốt.

“Có tiền thì là thiếu gia.” Bố Tạ vô tư vẫy vẫy cái muôi, chẳng có chút kiêu ngạo của nhà giàu mới nổi: “Sao? Bắt lấy không?”

“Cái gì?”

Bố Tạ hóng hớt hỏi: “Muộn mới về thế không phải  hẹn hò à?”

Tạ Ninh mặt trắng bệch, nếu là thẹn thùng chi bằng là hoảng sợ thì đúng hơn.

“Không phải!”

Hẹn hò? Cậu không có tà tâm cũng không to gan đâu.

Ham sắc đẹp thì hậu quả chính là một tương lai không thấy ánh mặt trời. Nếu hẹn hò thật, mấy hũ dấm theo đuổi Đoàn Lăng chỉ sợ là nhắm vào cậu đến thiên hoang địa lão.

“Ồ, không việc gì, cũng không vội, mấy đứa mới ở chung, cứ từ từ mà tiến.”

“…”

Lúc bố Tạ vào bếp bận rộn, Tạ Ninh mới có thể vào toilet, chân chính diện mạo mới của mình.

So sánh với giọng hào sảng cùng vẻ ngoài tròn trịa của bố Tạ, cậu lớn lên rất tinh tế.

Cậu không biết vốn dĩ nguyên chủ như thế nào, vào trong gương, đây vẫn là gương mặt ở thế giới kia của cậu, chẳng chút liên quan nào với ngoại hình bố Tạ.

Nếu hai người đi trên đường thì hoàn toàn không giống cha con, càng giống như một tiểu thiếu gia đưa đầu bếp đi dạo .

Cơ mà bố Tạ chỉ là béo, chứ chẳng có tí tay nghề nấu ăn nào.

Lúc ăn cơm, Tạ Ninh im lặng nuốt thức ăn “đen thui” vào miệng, một lần nữa chui vào trong bếp nấu hai bát mỳ, cùng lót bụng với bố Tạ đang xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Tạ Ninh à, có phải bố quá vô dụng hay không…”- bố Tạ dè dặt hỏi.

Tạ Ninh lắc lắc đầu, đổi đề tài: “Bố, nhà xưởng bên kia hoạt thế nào rồi?”

Nhắc tới xưởng kẹo, đôi mắt bố Tạ bị thịt béo che lấp bỗng sáng lên, lập tức lên tinh thần: “Hôm nay cũng không tệ lắm, không lãi không lỗ! Cứ tiếp tục như có thể kéo dài thêm ít nhất ba tháng, lâu hơn nữa thì….”

Câu kế tiếp bố Tạ không Tạ Ninh đã hiểu rõ, tránh đi ánh mắt mong chờ của ông, im lặng suy nghĩ.

Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không rõ vì sao lại vô cớ mà xuyên vào sách, việc đã đến nước này, trước khi tìm biện pháp, cậu chỉ có thể sinh hoạt với thân phận mới.

Ba tháng…thời gian có chút gấp gáp, nhà xưởng thậm chí không thể cố đến lúc cậu tốt nghiệp, hơn nữa để khôi phục quỹ đạo thì cầu tài chính cũng không phải con số nhỏ.

“Con sẽ cố gắng.”

Không nỡ lòng đánh nát hy vọng của bố Tạ, Tạ Ninh chỉ có thể tạm thời hứa hẹn với ông.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời cứ bình thường mà ló dạng, Tạ Ninh ở phòng “người khác” tỉnh giấc.

Căn nhà này cách âm không tốt lắm, rạng sáng 1 giờ, trên tầng có tiếng cửa mở, kỳ thực cậu đã bị đánh thức một lần.

Lần thứ hai tỉnh lại, trên trần nhà vẫn là ảnh chụp lén của vạn nhân mê, Tạ Ninh không thể không thừa nhận bản thân đã thật sự trở thành một nhân vật trong sách.

Mà hôm nay, là ngày đầu tiên trên cương vị là trai của vạn nhân mê.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...