Xuyên Thành Bạn Trai [...] – Chương 8

Làn da trắng nõn không chút tì vết cùng ngũ quan xinh đẹp như tranh sơn dầu, nếu không phải sự nghiêm nghị giữa mi mục không tản bớt, thì vẻ ngoài của vai chính ưu việt tới mức vượt qua cả giới hạn giới tính.

Tạ Ninh âm thầm cảm khái, có lẽ chỉ có loại túi da mà bất kể là nam hay nữ cũng đều sẽ hãm sâu này mới có thể xưng là vạn nhân mê.

Ánh mắt miêu tả theo sườn mặt của Đoàn Lăng, tuy cậu không phải kiểu người coi trọng vẻ bề ngoài ánh mắt vẫn có chút đăm đăm, càng đừng mấy người mặt mà đương.

Giữa chặng đường, Đoàn Lăng rốt cuộc không nhịn nữa.

“Nhìn đủ chưa?” Hắn nhướn mày, ngữ khí không tốt: “Còn thì ném cậu xuống đấy.”

Hắn không giống như là đang , Tạ Ninh cũng không có dám với hắn.

“Gần đây có nhà ga không?”- Tạ Ninh nhỏ giọng hỏi.

Đoàn Lăng tháo một bên tai nghe xuống, nhướng mày hỏi lại: “Có một trạm phế liệu, đưa cậu đến nhé?”

Tạ Ninh không gì nữa.

“Lần sau, tôi gọi cậu tới thì tới ngay, đừng lề mề.”

Không sợ vạn nhân mê biết đánh nhau, chỉ sợ vạn nhân mê biết đánh nhau lại còn thông minh, biết thế nào để mình thoát khỏi phiền toái.

Tạ Ninh nhớ tới suất diễn dài hai dòng văn của mình, tuy rằng không nhất định sẽ có lần sau để thể nghiệm việc chắn thương, cảm giác ánh mắt Đoàn Lăng vô cùng áp bách, đành phải máy móc gật gật đầu như thạch cao thành tinh.

Toàn bộ hành trình mười phút sau không có ai chuyện, hai bên tai Đoàn Lăng nhét tai nghe, cúi đầu nghịch di , hoàn toàn không có ý định giao lưu với cậu. Độc thân vui vẻ đã 20 năm đột nhiên bị nhét cho một tên trai, Tạ Ninh ngồi nghiêm chỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, so với Đoàn Lăng còn không tự nhiên hơn.

Tuy là các cặp đôi mới hẹn hò đều sẽ có mấy ngày xấu hổ ngập bong bong màu hồng, sự xấu hổ của họ chỉ có mang theo vôi cứng, không cẩn thận sẽ có nguy cơ nghẹt thở.

Vai chính nhất thời nảy ý tưởng, mấy ngày trước đáp ứng lời tỏ của nguyên chủ, tuy là trong lòng hai người đều hiểu rõ nguyên nhân sâu xa mà không ra, tại thời điểm ấy họ không có bất kỳ thỏa thuận cũng như tuyên bố nào, chỉ là gặp dịp thì chơi. Khách quan mà , hiện tại trông bọn họ thật đúng là một cặp nhân đoan chính.

Tưởng tượng như thế, Tạ Ninh đổ mồ hôi càng thêm dữ dội, nghĩ đến mấy ông lớn đằng sau Đoàn Lăng trong tương lai, chỉ hận không thể nhảy xuống xe ngay giữa đường.

Thật vất vả chịu đựng đến cổng tiểu khu, cậu lời cảm ơn rồi vội vàng xuống xe.

Trước khi rời đi, Đoàn Lăng hạ cửa kính: “Ngày mai…”

“Ngày mai tôi tự đi học rồi!” Tạ Ninh nhanh miệng ngắt lời, còn tiện đà bổ sung: “Tan học tôi cũng có thể tự đi về.”

Nghe cậu như , sự giận dữ trên khuôn mặt Đoàn Lăng lắng xuống, ánh mắt tán thưởng Tạ Ninh cũng biết hiểu chuyện.

“Tùy cậu.”

Tạ Ninh gượng, vẫy tay với hắn: “Vậy…ngày mai gặp.”

Chờ đến khi siêu xe của Đoàn gia rẽ ở góc phố, Tạ Ninh mới khổ hạ tay xuống, quay đầu thoáng qua tiểu khu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, bả vai suy sụp.

Khu biệt thự thì luôn vắng người, không đến việc nơi này cách chỗ ở hiện tại của nguyên chủ vô cùng xa….Vấn đề là cậu còn không biết đi về kiểu gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...