Sau khi bắt đầu chương trình học trong ngày, cậu ước chừng gục đầu ngủ mê mệt suốt cả một buổi sáng. Đôi khi còn bị một hai giáo viên gọi điểm danh, khiến rất nhiều người ý tới trạng thái không bình thường của cậu.
Tối hôm qua, chuyện Đoàn Lăng và Tạ Ninh ngồi cùng một xe đi về đã nhanh chóng lan truyền khắp Dương Trừng, cùng với trạng thái rõ ràng là thiếu ngủ của Tạ Ninh, người xem khó mà tránh khỏi suy nghĩ không đứng đắn.
Rốt cuộc là chuyện quái gì có thể khiến một con mọt sách mệt tới mức ngang nhiên ngủ trong lớp học?
Lại kết hợp với những lời Hà Mạn Quyển vừa , Đoàn Lăng bị trầy da môi do có người gặm, sắc mặt cả đám học sinh lớp 3/3 đều thay đổi.
Hai người đấy chắc không phải là đã…việc kia chứ?! Nhưng bọn họ mới vừa thành niên thôi đó!
Hiện tại có mấy ngày mà tên mọt sách này đã buông thả như , này chẳng phải là rõ ràng không coi lời cảnh cáo của bọn họ là nghiêm túc sao!
Toàn bộ thời gian nghỉ trưa, bầu không khí trong trường lại lần nữa ngầm nổi sóng mãnh liệt. Chờ đến lúc Tạ Ninh thật vất vả mới no giấc, sau đó trợn mắt đối diện với ánh dữ tợn như lang như hổ của đám học, cả người ngẩn ra.
Không bè thì tệ ở chỗ, chẳng có lấy một người để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, có tin tức thì cũng chẳng ai với cậu.
Do dự một lát, Tạ Ninh bèn vươn ngón tay ra chọc chọc học bá ngồi đằng trước.
“Bạn học Diệp Tuyên, sáng nay có chuyện gì à?”
Diệp Tuyên quay đầu lại lạnh lùng liếc cậu một cái: “Không có.”
Khóe mắt ngó qua nữ sinh bàn bên đang u oán trừng mắt, Tạ Ninh khó mà tin là không có chuyện gì .
“Thật chứ?” Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cậu khẽ biến: “Có phải Đoàn Lăng tới tìm tôi không?”
Nghe thấy cái tên này, đáy mắt Diệp Tuyên lóe lên một tia dữ tợn: “Đã là không có! Cậu có thể đừng chuyện với tôi nữa không?”
“…”
Cậu ta hung dữ khiến Tạ Ninh phải sửng sốt, trầm mặc thật lâu sau, tay cậu rụt lại nhỏ giọng : “Xin lỗi.”
Có lẽ là cũng tự ý thức thái độ của mình quá tệ, Diệp Tuyên mở miệng thở gấp muốn lại thôi, sau khi Tạ Ninh cúi đầu tránh đi tầm mắt của cậu ta, cậu ta cũng ép mình quay người lại.
Thấy người này chẳng giải thích gì, trong mắt Tạ Ninh phảng phất vẻ thất vọng.
Bị học duy nhất trong lớp có thể trò chuyện chán ghét, nếu không tổn thương thì là giả. Cậu chống cằm sâu kín thở dài, trong lòng không ngừng tự nhủ không cần quan tâm, chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi.
Khiến người ta ghét không phải là cậu, mà là thân phận này, chờ đến ngày chia tay với Đoàn Lăng, tất cả đều sẽ trở lại bình thường.
Tuy thực tế là trong suy nghĩ của Tạ Ninh, cho dù có là trai của Đoàn Lăng cũng không lý nào phải chịu sự chèn ép như thế này cả.
Cậu ngoái đầu ra ngoài cửa sổ, đôi con ngươi trong trẻo như pha lê phản chiếu tia nắng mặt trời, thời tiết bên ngoài rất đẹp cùng ánh nắng rực rỡ. Ăn trưa xong, tốp năm tốp ba học sinh tản bộ dưới sân thể dục chuyện phiếm, khung cảnh nơi nơi toát ra vẻ thanh xuân tươi đẹp tràn đầy sức sống.
Thời tiết tốt như , không đáng để tức giận.
Bạn thấy sao?