Bầu không khí ấm áp bỗng chốc sụp đổ, mí mắt Đoàn Lăng nhướng lên, cuồng phong trong đôi mắt đen láy kia nhanh chóng ngưng tụ thành hình.
Chờ đến khi Tạ Ninh ý thức điểm không thích hợp, tay đang bôi thuốc đã bị người chế trụ. Bây giờ thì cậu thật sự bị ném ra ngoài, nếu không nhờ nhanh chân trốn lẹ thì thiếu điều bị ván cửa đập trúng mặt.
“Cút!”
…..
Tối đó, tài xế lại đưa cậu về khu biệt thự.
Đoàn gia cho người đi điều tra hình của nhà xưởng thì theo lý thuyết hẳn phải là cũng đã tra ra cảnh hiện tại của Tạ gia. Nhưng tài xế lại giống như không biết điều gì, vẫn như thường lệ lái thẳng tới khu biệt thự.
Tạ Ninh không rõ là Đoàn Lăng quên với ta hay Đoàn gia còn chưa tra đến đấy. Cậu cũng không nhắc tài xế quay xe, sắc trời đã muộn, lấy lý do cần mua vài thứ nhờ đối phương đưa đến gần nhà ga.
Tuy là , khi cậu về đến nhà cũng đã gần 10 giờ.
Thật sự là quá muộn rồi, ánh mắt bố Tạ cậu thay đổi, vài lần muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là chẳng gì, ra vẻ người cha mẹ có tư tưởng hiện đại chỉ nhắc nhở Tạ Ninh ý an toàn.
Chú ý an toàn cái gì chứ?
Tạ Ninh nghe không hiểu, chỉ cảm thấy bị bố chằm chằm đến mức da đầu cũng muốn tê dại, đành trốn lẹ về phòng.
Đêm đấy để kịp bài tập, cậu thức tới tận hơn 1 giờ sáng. Thời điểm mà mọi người đều đã ngủ say mộng đẹp, cậu thì nếm trải hậu quả khi kế hoạch ban sơ không thành.
Nguyên nhân thất bại, xét đến cùng có thể là do hiểu biết không đủ về cái tính đối nghịch của vai chính, hoặc không nhiều như cậu nghĩ.
Trong truyện gốc có nhiều điều viết với cái phiến diện có lẽ không thể lấy ra để tham khảo, tựa như dù có ở chung với Đoàn Lăng vài ngày, cậu vẫn chẳng rõ suy nghĩ của đối phương.
Tạm thời không nghĩ ra, Tạ Ninh đơn giản là không nghĩ tiếp nữa, chuyên tâm ải bài tập khó nhằn trước mắt đã.
Bài tập Toán có một số câu mà cậu sai trong đề kiểm tra sáng nay, không có vở ghi chép của học bá bên cạnh, sách giáo khoa lại để ở trường, cậu chán nản mà chằm chằm đề mục. Đột nhiên nhớ ra hôm nay có nhiều chuyện như , xem ra cậu đã để quên bài thi kia trên xe của Đoàn gia.
“…Ai~~”
Ngày mai còn phải dùng đến mà ở trường học thì cậu không có cách nào qua chỗ Đoàn Lăng, hơn nữa với tính khí của hắn, có khi còn thẳng tay ném đi như ném rác.
Ảo não vỗ vỗ đầu, Tạ Ninh cảm khái sao mà hôm nay việc nào cũng không thuận, chợt ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng sột sột soạt soạt quái dị.
Âm thanh trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, thân thể cậu cứng ngắc, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe một lát mới xác định chắc chắn đây không phải ảo giác.
…Ăn trộm?
Cư xá Trang Lâm đã xây dựng vài thập niên rồi, các cơ sở an ninh cũng trở nên lỗi thời, thật ra vẫn có mấy tên trộm thường xuyên đến thăm, chẳng lẽ cậu xui xẻo đến luôn?
Tạ Ninh đặt bút xuống đi đến gần cửa sổ, cũng không biết có phải cảm giác điều gì không mà thanh âm kia đột nhiên biến mất. Vì muốn kịp thời nắm bắt hình, cậu nhanh tay kéo bức màn ra.
…..
…Mà ngoài cửa sổ, ngoại trừ màn đêm vô tận cùng hàng trăm ánh đèn lấp lóe, thì không có bất cứ cái gì.
Bạn thấy sao?