Thấy Tạ Ninh không tiếp, độ cong nơi khóe miệng của mặt quả táo không đổi, mà thanh âm lại ngọt thêm bảy phần.
“Nhưng mà cậu có thể yên tâm, chương trình trao đổi học sinh diễn ra một tuần, thời gian là cuối tháng, thời điểm mà chương trình học tương đối thoải mái, nhất định sẽ không chậm trễ tiến độ học tập của Tạ Ninh đâu.”
Giọng điệu này, sao giống như cậu đã đáp ứng ???
“Cảm ơn, tôi không định báo danh.” – Tạ Ninh nhanh miệng sửa lại.
“Bạn học Tạ Ninh, hình như đang có hiểu lầm.”
Khuôn mặt quả táo nghiêng đầu duyên, độ ngọt ngào lại tăng, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng : “Suy xét vì thanh danh trường học, lần này danh sách đề cử không dựa vào học sinh nào báo danh. Chúng mình chỉ phụ trách liệt kê ra những ứng cử viên đủ điều kiện, cuối cùng là toàn thể học sinh bỏ phiếu, chọn ra người thích hợp nhất trong cảm nhận.”
…Học sinh bỏ phiếu? Còn mệt bọn họ phải nghĩ ra lắm trò.
Khi nghe mấy chữ “trao đổi học sinh”, sắc mặt Tạ Ninh liền thay đổi.
Đoạn cốt truyện này là một tháng sau, nhân vật chính dùng để tránh né người nào đó ở Dương Trừng theo đuổi, như thế nào lại úp lên đầu cậu? Hay là vốn dĩ có vụ này mà tác giả không viết?
Cẩn thận nghĩ lại, kế hoạch định ra lúc hai người còn chưa chia tay, mục đích ban đầu là đá “ trai của Đoàn Lăng” ra khỏi trường học, cũng coi như hợp lý đấy.
Ở trung học tư thục Dương Trừng, hội học sinh nắm giữ một nửa quyền phát ngôn. Như nghĩ đến cái gì, Tạ Ninh về phía Cố Tử Chân, người chỉ mà không câu nào đứng bên cạnh mặt quả táo.
Dù sao một tháng sau, danh sách cũng sẽ ghi tên Đoàn Lăng vào, cho dù bây giờ bỏ phiếu cái gì thì về cơ bản đều không có ý nghĩa.
Nhưng cậu vẫn có điểm tức giận.
Thay vì rằng những người này đến thông báo cho cậu, không bằng là khoác lên tên tuổi hội học sinh, quang minh chính đại đến phiền toái. So với lén lút đối phó, rõ ràng trêu cậu trước mặt bao người sẽ càng thích thú hơn.
Cảm hoảng loạn dần dần ổn định, Tạ Ninh tính toán định từ chối thêm lần nữa, thoáng mấy người trước mắt ẩn ẩn biểu vui vẻ, lời chuẩn bị dừng ở bên miệng.
“…Có những ai?”
Vẻ tươi trên mặt quả táo hơi ngừng lại: “Cái gì?”
“Không phải có mấy người đề cử sao? Trừ bỏ tôi còn có ai nữa?”
“Còn có…bốn người nữa.”
Tạ Ninh truy hỏi: “Cậu có ở trong số đó không?”
“Hử?”
“Nếu là tổng hợp các học sinh có tố chất nổi bật, cậu nhất định cũng phải có tên chứ.”
Giống như tính cách của bản thân, Tạ Ninh chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ, giọng dịu dàng từ đôi môi đỏ tươi cất lên, phối hợp với đôi mắt trong sáng ngây thơ, khiến người ta không phân biệt lời khen chê.
Hai bên má quả táo ửng đỏ, đôi tay nắm lấy vạt váy, ảo não về phía Cố Tử Chân như cầu cứu.
Tạ Ninh nháy mắt đã xác định nguồn gốc sự ác ý.
Trong phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, học sinh phía sau Cố Tử Chân trộm nhỏ giọng cái gì đó bên tai hắn ta, nụ của Cố Tử Chân cứng đờ, quay đầu lại.
Bạn thấy sao?