Tôi con ngựa đang thong thả đi, : “Sao tôi cảm thấy con ngựa này không nhanh bằng chúng ta đi bộ nữa, Tần thái y, cho nó tăng tốc lên không?”
Tần thái y suy nghĩ, "Sao không thử đá nó?"
Tôi thử đá một cái, "Vậy sao?"
“Dùng sức một chút, quên đi, để tôi.” Ông ta vừa vừa đá mạnh vào mông ngựa.
Một giây sau, con ngựa có vẻ sợ hãi, hí lên một tiếng rồi kéo theo tôi chạy như điên.
Tôi ôm chặt nó hét lên, "Cứu tôi với!"
Như bị kích thích, con ngựa càng chạy hăng máu hơn.
Tần thái y ở phía sau lúng túng, ông ta cố gắng đá con ngựa của mình, thấy không có tĩnh lại đá thêm một cước nữa.
Sau đó, tôi thấy cơ thể của Tần thái y vẽ một vòng cung hoàn hảo trên không trung.
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy mình không thể trông cậy vào ông ta .
Vó ngựa phi nước đại, bên tai tôi chỉ nghe tiếng gió, tôi nhắm mắt ôm chặt nó, mong con ngựa mau bình tĩnh trở lại.
"Tiểu Vu?"
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc, vội vàng ngẩng đầu lên đáp: "Tiểu Hà Mễ! Cứu với!"
Bạch Diệp vừa dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, thấy tôi đang khổ sở, liền nâng kiếm phóng lên ngựa.
Rất nhanh, hắn cưỡi ngựa xuất hiện bên cạnh: "Đưa tay cho tôi."
Tôi run rẩy đưa tay ra, hắn nắm lấy cổ tay tôi, lôi tôi xuống ngựa và ôm vào lòng.
Khi định thần lại, tay tôi đang ôm eo, mặt thì vùi thật sâu vào ngực hắn.
Bạch Diệp mặc một chiếc áo choàng đen, lưng thẳng tắp, eo bị tôi ôm chặt vô cùng mất tự nhiên.
Eo tuy thon, lại vô cùng săn chắc và mạnh mẽ.
Con ngựa chậm rãi giảm tốc độ, tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Bạch Diệp, không khỏi siết chặt eo ta.
Anh run rẩy một cái, còn tôi vờ như không biết.
Khó trách Sở vương eo thon.
Tôi, Vu Tư Miểu, cũng thích vòng eo thon kể từ hôm nay!
"Tiểu Vu, tôi tới cứu đây!"
Giọng của Tần thái y từ phía sau truyền đến.
Tôi nắm lấy vai Bạch Diệp thò đầu ra ngoài .
“Tiểu Vu!” Tần thái y một tay cầm dây cương, một tay giơ cao vẫy vẫy, chòm râu theo gió tung bay.
“Đừng nữa.” Bạch Diệp hét lên.
Anh ta quay đầu đi, tôi thấy trên mặt hơi ửng đỏ.
“Tần thúc thúc, tôi ở đây.” Tôi vẫy tay.
Lúc này, Tần thái y đã chạy đến bên cạnh.
Ông ngơ ngác liếc tôi đang ôm eo của Bạch Diệp, rồi Bạch Diệp đang đỏ mặt cứng đờ, sau đó quay lại tôi với ánh mắt: “không hổ là .”
“Hắc hắc.” Tôi đáp lại.
Có tiện nghi không chiếm là đồ khốn kiếp.
Tần thái y chắp tay: "Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp."
Bạch Diệp liếc Tần thái y, sau đó lại cúi đầu tôi.
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, tay ôm eo mặt đối mặt .
“Được rồi,” .
"Ừm?"
Anh lại eo của mình: "Cô có thể buông tay chưa."
“Ồ, .” Tôi buông ta ra, nhảy xuống ngựa, “Cảm ơn ân cứu mạng của thiếu hiệp.”
“Không cần khách sáo, các người cũng từng cứu mạng tôi.” Hắn khẽ gật đầu.
Bạch Diệp dường như muốn rời đi, lại do dự chúng tôi.
Lúc này tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tóc bị gió thổi tung như tổ quạ, trên người và tóc toàn là lá cây.
Quần của Tần thái y bị rách toạc, lộ ra đầu gối, trên mặt và người đều có những mảng bùn lớn.
Hai chúng tôi đứng đó đáng thương như hai đứa trẻ ăn xin.
"Các người không biết cưỡi ngựa?"
Cả hai chúng tôi đồng loạt lắc đầu.
Bạch Diệp hít sâu một hơi: "Đi thôi."
12.
Bộ ba lại tái hợp và tiếp tục lên đường.
Vì Tần thái y không giỏi cưỡi ngựa, nên tôi và Bạch Diệp cùng nhau cưỡi chung một con ngựa.
Vừa đi vừa nghỉ, ước chừng bảy tám ngày sau, chúng tôi đã đến thành Ngọc Thủy.
Sau khi vào thành, chúng tôi từ biệt Bạch Diệp.
Tôi và Tần thái y quyết định hưởng thụ một thời gian, dùng rất nhiều tiền một viện nhỏ sang trọng ở vùng ngoại ô.
Gạch xanh ngói đen, cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, hàng cây rũ bóng mát che phủ.
Tần thái y và tôi đang sống một cuộc sống tự do tự tại, chúng tôi có cảm giác xuyên về cổ đại để đi nghỉ dưỡng.
Ngoài sân nhỏ vài dặm là rừng cây rậm rạp.
Tôi thường đi dạo trong rừng.
Sau bữa tối hôm nay, tôi lại định đi dạo.
“Ăn tối xong đi dạo, sống đến chín mươi chín tuổi.” Tần thái y đi tới, đưa cho tôi một quả táo, “Mỗi ngày ăn một quả táo, không cần đến bác sĩ nữa.”
Tôi: “…”
Tần thái y không thèm để ý đến tôi, chắp tay sau lưng, vẻ mặt buồn bã ánh trăng: "Cô xem, chúng ta có thể trở về không?"
Tôi cắn một miếng táo, "Chúng ta không biết tới đây bằng cách nào, thì sao trở về?”
"Còn phải thử một chút, trước khi xuyên đến đây, có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”
Tôi suy nghĩ , “Tôi chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối nên ngất đi.”
Bác sĩ Tần dừng một chút, "Tên đầy đủ của là gì?"
Tôi nhún vai, "Vu Tư Miểu."
"..." Tần thái y tôi thật sâu, "Cô nhớ kỹ xem bác sĩ ung thư gia đoạn cuối tên gì?”
Tôi nghẹn ngào: "Hình như... họ Tần."
Tần thái y rống to: "Ai ung thư giai đoạn cuối, tôi giai đoạn đầu, giai đoạn đầu!"
Tôi chết lặng.
"Tôi còn chưa xong liền ngất, ngất thì cũng thôi đi, lại đẩy tôi ngã ngửa đập đầu xuống đất, ngọc bội Linh Lung tổ truyền của gia tộc cũng hỏng luôn!”
“Ha ha.” Tôi vội vàng xin lỗi, “Không phải chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao? Ngày mai tôi ra chợ mua lại cho một cái khác, khi quay trở về nó sẽ thành tổ truyền đó.”
Đôi mắt Tần thái y chằm chằm vào tôi rồi quay người bước đi, bỏ tôi lại phía sau.
Tôi đang định đi theo, liền thấy Tần thái y lảo đảo ngã xuống đất, ngay sau đó là một tiếng rên đau đớn.
Cảnh tượng này có chút quen quen nha.
Lần này tôi cẩn thận tránh chướng ngại và đi tới, thấy Tần thái y đang lồm còm bò dậy, ngoài ra còn có một người thanh niên đang nằm tại chỗ.
Ngay lập tức tôi nhận ra đó là Giang Thần.
Hắn mặc y phục màu đen, tay nắm chặt trường kiếm, mày cau lại đau đớn.
Sau khi cúi đầu một lúc, tôi thì thầm: "Chú Tần, thật biết ngã."
Mỗi lần ngã xuống, lại đè lên một thành viên trong đoàn đội của nhân vật chính.
13.
Theo sự nài nỉ của tôi, Giang Thần cũng chúng tôi đưa vào tiểu viện, Tần thái y chữa trị vết thương cho hắn.
Chúng tôi thức đến nửa đêm.
Vốn tưởng sẽ ngủ đến trưa ngày hôm sau, sáng sớm đã có người gõ cửa: "Tần thái y, Tiểu Vu."
Tôi và Tần thái y đều có quầng thâm dưới mắt, cùng nhau ra mở cửa.
Bạch Diệp đứng bên ngoài , ôm một cái hộp lớn, "Hôm qua hai người đi ăn trộm à?"
Tần thái y không kiên nhẫn : "Không phải chúng ta đường ai nấy đi sao?"
“Ồ.” Bạch Diệp nhún vai, “Tôi từng sẽ trả lại cho thúc gấp trăm lần, Tần thúc không nhận cũng không sao, tôi mang về.”
"Này, đây là cho tôi hả? Thật ngại quá?”
Tần thái y vừa vừa ôm chiếc hộp kéo đến trước mặt mình, đôi mắt vốn đờ đẫn của ông bỗng sáng lên.
“Hừ.” Bạch Diệp trợn mắt ông ta, “Không mời tôi vào nhà ngồi một chút à?”
"Mời chứ, Tiểu Hà Mễ mời vào.”
Tôi ngáp một cái, "Vậy hai người chuyện đi, tôi về ngủ trước."
14
Tôi ngủ một giấc ngon lành cho đến trưa, tắm rửa thay y phục, sau đó đứng dậy và đi vào phòng chính.
Trong phòng có mấy cái rương lớn, trong đó có vàng bạc châu báu, một rương đựng hộp thuốc, còn có một rương đựng sách y học.
Tần thái y đang nâng niu một món đồ trang sức, thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau chùi.
Tôi bóng người đang luyện kiếm ở hậu viện: “Sao hắn không đi?”
Tần thái y bị âm thanh đột ngột của tôi cho giật mình, lập tức đặt trang sức xuống, điều chỉnh lại tâm , nghiêm túc : “Lại đây, tôi có việc muốn với .”
...
Hai phút sau.
Tôi há hốc mồm: "Cái gì? Anh ta tới cầu hôn?!"
Tần thái y gật đầu: "Anh ta sẽ chịu trách nhiệm với ."
“Chịu trách nhiệm?” Tôi sửng sốt, “Có ăn gì đâu, ta chịu trách nhiệm cái gì?”
“Ai biết.” Tần thái y ý vị thâm trường tôi một cái, “Đây là thời cổ đại, tư duy rất phong kiến, không như ở hiện đại.”
Tôi nhướng mày, "Tôi đi tìm ta."
Trên đường đi, tôi suy nghĩ về cốt truyện.
Là nhân vật phản diện cuối cùng trong quyển sách, mỗi lần xuất hiện, đều là Bạch Diệp đánh nhau với Nam Vân Châu bất phân thắng bại.
Người phụ nữ duy nhất gặp rắc rối với Bạch Diệp có lẽ là nữ chính.
Có thể kể đến như âm mưu giúp nữ chính trốn thoát và cố bắt cóc nữ chính.
Nhưng ta không thổ lộ của mình với nữ chính, hoặc đơn thuần chỉ là chọc tức nam chính thôi.
Nếu lùi mười ngàn bước, sợi dây quan hệ của ta cũng không phải là tôi, tôi chỉ là một người phụ nữ vô danh.
Bây giờ ta lại chạy đến chỗ tôi cầu hôn là có ý gì?
15
Tôi nổi giận đùng đùng đi tới biệt viện.
Bạch Diệp như đoán tôi tới hỏi tội, thu hồi trường kiếm, đứng ở bên cạnh, "Tần thúc cho biết rồi sao?"
Lúc này mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc khẽ đung đưa theo gió, một chàng trai trẻ có đường nét vô cùng đẹp trai và thanh tú.
Tôi si ngốc , tức giận cũng tan biến hơn một nửa.
Nhưng cho dù trước đây tôi từng có ý nghĩ, tìm một người trai trước khi chết, không phải là kết hôn.
Huống chi, đàn ông thời cổ đại đều có ba vợ bốn nàng hầu. Hơn nữa, sau này Bạch Diệp còn chết trong biển lửa.
Tôi lập tức lấy lại lập trường của mình: "Giữa chúng ta không có xảy ra chuyện gì, có trách nhiệm gì với tôi?"
"Chuyện cũng đã xảy ra, tôi không nên chịu trách nhiệm với sao?"
Tôi: "?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ mình bị mất trí nhớ, hay lúc trăng khuya gió mát bị người ta bỏ độc?
Không thể nào.
Tôi là nữ phụ thứ tư, thứ năm, mấy chuyện này gì đến lượt tôi.
Chẳng lẽ, nguyên chủ và nhân vật phản diện đã phát sinh chuyện gì mà tôi không biết?
Tôi bình tĩnh lại, “Vậy cho tôi biết, giữa tôi và đã xảy ra chuyện gì?”
"Cô tự tay đút cháo cho tôi ăn.”
" Anh là người bệnh."
"Ôm tôi."
"Do nguy cấp."
"Vậy tôi cùng cưỡi chung một con ngựa thì sao? Cũng là nguy cấp à?”
Tôi sửng sốt.
Bởi vì eo của Bạch Diệp rất thon nhỏ, dễ chịu, nên trên đường đi tôi cũng giở không ít trò.
Nhưng tôi thề, chẳng qua chỉ là ôm eo mà thôi!
Thấy tôi không trả lời, Bạch Diệp tiếp tục : "Tôi tới cầu hôn, đây là lễ nghi, sau này khi thành thân, có thể…”
Anh dừng lại không tiếp nữa.
Tôi ta như lại nổi lên hứng thú: “Có thể như thế nào”.
Anh quay đầu đi, vẻ mặt giống như nhà lành bị ép bán thân, với tôi:"Cô có thể ... muốn sờ chỗ nào thì sờ."
Tùy tiện sờ luôn?
Tôi hình dáng của , bắt đầu thắc mắc một câu: đàn ông cổ đại luyện kiếm, có cơ bụng không?
Bạch Diệp mặt càng đỏ hơn.
Tôi thậm chí còn không thèm trêu chọc : “Tôi không muốn thành thân, cũng đừng nghĩ đến chuyện đó”.
Anh chưa kịp trả lời, tôi liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tôi cứ nghĩ sau khi bị từ chối, vấn đề này cũng kết thúc.
Không ngờ, Bạch Diệp lại hối lộ cho Tần thái y, trực tiếp ăn nhờ ở đậu trong viện của chúng tôi.
Tôi lười chuyện với , sau này khi đánh nhau với Nam Vân Châu và gặp nữ chính, có lẽ sẽ không phiền tôi nữa.
Bạn thấy sao?