4
Hôm sau, Giang Yến An thật sự dẫn tôi đi ăn bít tết.
Ăn một nửa, bỗng có một bước tới.
Cô ấy ăn mặc tinh tế, dáng vẻ xinh đẹp, vừa thấy Giang Yến An, đôi mắt liền sáng rực.
Ồ, nữ chính Tô Như Yên đến rồi đây.
Trong nguyên tác, tiết này là nữ chính đi ăn.
Tình cờ bắt gặp tôi đang ức hiếp nam chính giữa nhà hàng.
Cô ấy không nhịn mà đứng ra bênh vực, ngược lại còn bị tôi lăng mạ trước mặt mọi người.
Cũng nhờ mà nam chính bắt đầu nhận ra bản chất độc ác của tôi và sinh lòng biết ơn với nữ chính.
Quả nhiên, khi ánh mắt Tô Như Yên chuyển sang tôi, hàng lông mày lập tức cau lại.
Đây là một nhà hàng kiểu Tây, giá cả không hề rẻ.
Vì , Giang Yến An chỉ gọi một phần bít tết.
Còn tôi lúc này thì vừa nhặt nhạnh đồ ăn, vừa chê bai món dở, lại còn trách ta chọn nhà hàng tệ.
“Yến An, đây là à? Lần đầu tiên tôi gặp đấy.”
Tô Như Yên chào hỏi một câu, rồi cố ý nâng giọng trò chuyện với bè:
“Yến An đi thêm vất vả như , nếu là tôi, chắc chắn sẽ không nỡ để ấy ngồi mình ăn một mình đâu.”
“Đúng thế, nam thần lạnh lùng của trường mình mà lại có tính tệ như sao? Cũng may là trông cũng tạm .”
“Tôi cá là họ không lâu bền đâu, sớm muộn gì cũng chia tay. Yến An chắc chắn không chịu nổi ta, vốn dĩ không xứng chút nào.”
Vừa nghe thấy những lời đó, tôi lập tức nổi điên, đứng bật dậy, cầm ly nước hất thẳng qua.
“Mấy con lắm chuyện, liên quan gì đến các ? Tôi ăn cơm nhà các chắc?”
Tô Như Yên bị hất nước, hét lên một tiếng, ướt như chuột lột.
Bị mất mặt trước đám đông, ta lập tức nổi giận.
Bước nhanh đến, giơ tay định tát tôi thật mạnh.
Tôi đã chờ sẵn huống này, lập tức xắn tay áo, chuẩn bị ra tay trước.
Không ngờ, ngay lúc đó, một bóng người bỗng chắn trước mặt tôi.
Một bàn tay nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra phía sau lưng.
Giang Yến An sắc mặt lạnh lùng, hướng về phía đám người đối diện, giọng đầy xa cách:
“Chuyện của bọn tôi, không đến lượt người ngoài xen vào.”
Bị người mình thích công khai phản bác, sắc mặt Tô Như Yên lập tức tái nhợt.
Nhưng ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, còn cố gắng vùng vẫy, về phía tôi mà hét lên:
“Yến An, xuất sắc như , ta không xứng với đâu…”
“Xứng hay không, không đến lượt quyết định.”
Giang Yến An ngắt lời ta, kéo tôi rời đi, trước khi đi còn để lại một câu:
“Chúng tôi sẽ luôn bên nhau, không bao giờ chia tay.”
5
Vừa về đến nhà, tôi lập tức nổi giận:
“Ý là gì đây? Bảo vệ người trong lòng của như thế, tôi thêm một câu cũng không à?”
Giang Yến An bước tới kéo tay tôi:
“Người trong lòng gì chứ, em linh tinh gì ?”
Tôi lập tức né tránh, bật lạnh:
“Không phải sao? Vậy thì ngày nào cũng về muộn gì? Tôi thấy sớm đã phải lòng em khóa dưới của rồi.”
Trong cốt truyện gốc, nam chính vì ngày nào cũng bị cũ sỉ nhục ở nhà.
Thế nên tâm trạng ngày càng u ám, dồn hết sức lực vào việc học.
Chính trong phòng thí nghiệm, ta và em khóa dưới ngày càng thân thiết.
Cô ấy dịu dàng, biết cảm thông, hoàn toàn đối lập với cũ suốt ngày chỉ biết vòi tiền và chèn ép ta.
“Không phải em thích sợi dây chuyền đó sao? Anh vừa nhận một dự án, chỉ cần hoàn thành, tiền thưởng sẽ đủ để mua nó.”
Lời trách móc vừa ra đến miệng tôi liền khựng lại, không ngờ ta lại câu này.
Tôi vội vàng lật lại kịch bản.
Rõ ràng trong cốt truyện không có chi tiết này, sao lời thoại của nam chính lại sai rồi?
“Anh vốn định tạo bất ngờ cho em, có lẽ đã quên để ý cảm của em rồi.”
Giang Yến An mím môi: “Xin lỗi, Thanh Thanh, sau này sẽ về sớm hơn.”
Tôi dáng vẻ ta cúi đầu nhận sai.
Suýt chút nữa đã buột miệng tha cho lần này.
Nhưng cốt truyện vẫn phải tiếp tục, tôi đành cứng đầu tiếp:
“Anh thì là thế à? Cái này gác lại đã, còn chuyện vừa nãy thì sao? Sao lại kéo tôi đi, sợ tôi tổn thương em khóa dưới của chắc?”
“Anh cũng đồng với những gì bọn họ đúng không?”
“Chê tôi nóng nảy? Thấy tôi đanh đá quá mức?”
Bàn tay Giang Yến An đang định kéo tôi bỗng khựng lại.
Ngước mắt tôi, rồi hơi sững người:
“Đanh đá quá mức?”
Nhìn nét mặt ta, tôi biết tiêu rồi.
Chắc lại đọc sai chữ nữa rồi.
Tôi bỏ học từ sớm, quanh năm chỉ biết công trong nhà máy, nên không quen nhiều mặt chữ.
Từ bé đến lớn đã ra không ít chuyện dở khóc dở vì mù chữ, cũng chịu không ít thiệt thòi.
Tôi mím môi, chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta nhạo.
Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy câu nào châm chọc.
Chỉ cảm nhận một bàn tay thô ráp dịu dàng chạm lên trán tôi.
“Anh không nghĩ như , họ sai rồi. Em không phải là người nóng nảy, mà sống như thế này đúng là đã quá thiệt thòi cho em rồi.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, vô thức hỏi:
“Anh không ghét tôi sao? Không thấy tôi lỗ mãng, hỏng mối quan hệ giữa và học?”
Giang Yến An khẽ :
“Không quan trọng, không quan tâm đến bọn họ.”
Anh ta tôi, giọng điệu rất nghiêm túc:
“Thanh Thanh, em là người quan trọng nhất với .”
6
Tôi và Giang Yến An, kỳ lạ thay, lại hòa với nhau.
Tôi thì còn gượng gạo, ta vẫn cứ bình thản như mọi khi.
Những gì ta quả thật đã , từ đó không còn về nhà muộn nữa.
Không lâu sau, một tiết mới lại đến.
Sáng sớm, tôi đã loạn đòi theo Giang Yến An đến trường:
“Nghe MC trong lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, tôi không muốn ở nhà đâu, tôi cũng muốn đi xem!”
Giang Yến An bị tôi quấn lấy đến hết cách, cuối cùng cũng dẫn tôi theo.
Tôi sắp xếp chỗ ngồi ngay hàng đầu, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy sân khấu.
Hôm nay, Giang Yến An có chút khác với thường ngày.
Bình thường, ánh mắt ta luôn mang theo ý , lúc này vì đang tập trung mà trông có vẻ lạnh lùng hơn.
Hình như có vấn đề gì đó xảy ra, ta hơi cau mày, đang cùng người khác kiểm tra lại chi tiết chương trình.
Tôi ta rất lâu, rồi đột nhiên, như cảm nhận gì đó, Giang Yến An ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ta lập tức mỉm .
Sự lạnh lùng trong mắt tan biến, ta bước đến, nhẹ nhàng trấn an tôi:
“Em thấy chán lắm đúng không? Anh đã là không có gì thú vị mà. Em có đói không? Anh đưa em đi ăn chút gì trước nhé?”
Tôi không biết phải diễn tả cảm lúc này thế nào, chỉ lắc đầu mình không đói.
Buổi lễ nhanh chóng bắt đầu.
Sau tiết mục mở màn sôi , Giang Yến An và Tô Như Yên cùng nhau bước ra trung tâm sân khấu.
Cả hai đều có ngoại hình nổi bật, lại mặc trang phục dẫn chương trình cùng tông màu.
Bên cạnh tôi vang lên tiếng người khẽ bàn tán đầy ngưỡng mộ:
“Thật ghen tị với Tô Như Yên, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, từ bé đã là nữ thần trong trường.”
“Nghe bố mẹ ấy đều là giáo sư nổi tiếng, sinh ra trong gia đình trí thức, bảo sao lại giỏi đến thế.”
“Trời ơi, đúng là trời sinh một cặp với nam thần của trường luôn ấy!”
“Nghe lần này ấy còn có tiết mục đàn piano nữa đấy.”
“Piano thì đã là gì! Nữ thần còn biết múa ba lê và chơi violin nữa kìa! Ôi trời ơi, kiếp sau tôi có thể trở thành người như không?”
Đúng như bọn họ , tiết mục tiếp theo chính là màn trình diễn piano của Tô Như Yên.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, ấy trông giống như một con thiên nga trắng cao quý và thanh tao.
Ánh sáng rực rỡ đến chói mắt, cho góc khuất nơi tôi ngồi càng trở nên u ám, chẳng ai ý đến.
7
Trước đây tôi không hiểu.
Tại sao trong cốt truyện gốc, cũ lại phát điên sau khi xem xong lễ kỷ niệm trường.
Cãi nhau với nam chính, giận dỗi, rồi im lặng chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài.
Nhưng bây giờ, tôi mơ hồ có chút hiểu rồi.
Lễ hội kết thúc, nhóm nhân viên hậu trường rủ nhau đi ăn.
Giang Yến An vốn không định đi, tôi cứ quấn lấy:
“Anh không muốn dẫn tôi theo đúng không? Sao? Định giấu tôi đi rồi lén lút kiếm người mới à?”
Bị tôi ép mãi, ta đành phải đồng ý.
Thế là giờ đây, chúng tôi đang ngồi trong một phòng bao ở quán bar.
Trong phòng chủ yếu là học của Giang Yến An.
Anh ta học ở trường danh giá, bè tất nhiên cũng đều là con nhà có điều kiện.
Sau vài ván trò chơi, Giang Yến An nhận cuộc gọi rồi ra ngoài có việc.
Không biết tôi có xui xẻo gì không, chơi ba ván liên tiếp đều bị gọi tên.
Tôi không thích uống rượu, nên lần nào cũng chọn “Thật lòng hay thử thách”.
Hai lần đầu câu hỏi vẫn còn bình thường, nào là tôi và Giang Yến An nhau từ khi nào, lần đầu hôn nhau là khi nào.
Đến lần thứ ba, mọi người :
“Thôi, không khó nhỏ của Yến An nữa, tôi hỏi một câu đơn giản thôi.”
Tôi vốn đã không thích bầu không khí ở đây, khẽ dịch người, rồi nghe thấy người kia hỏi:
“Bạn đang học trường đại học nào?”
Cả đám lập tức ầm lên:
“Ôi trời, câu này dễ quá rồi còn gì, ha ha ha!”
Chẳng ai coi đó là vấn đề gì to tát, chỉ chờ tôi trả lời xong để tiếp tục trò chơi.
Nhưng tôi im lặng rất lâu, đến mức mọi người dần quay sang tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Cuối cùng, tôi đứng dậy, cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn:
“Tôi tự một ly.”
Tôi cúi đầu, ánh đèn rọi xuống, để lại một mảng bóng tối trên khuôn mặt.
“Xin lỗi, mọi người chơi tiếp đi, tôi ra ngoài một lát.”
Bạn thấy sao?