Tôi chờ suốt một đêm, không về.
Xem ra, đã có lựa chọn của mình.
Hào quang của nữ chính thực sự quá mạnh mẽ, chỉ một lần bị thương đã có thể khiến bỏ lại tôi.
Tôi thu dọn vài thứ, chuẩn bị rời đi.
Số tiền tiết kiệm của tôi giờ đủ để sống sung túc cả đời.
Trước khi đi, tôi để lại một mẩu giấy trên bàn.
Nhưng chỉ một giờ sau, tôi đã bị Lương Tán kéo ra khỏi sân bay.
Anh tức giận quăng tôi lên ghế xe, hỏi:
“Không ngủ cả đêm đã đành, về nhà còn thấy vợ chạy trốn.”
“Giải thích đi, cái này là sao?”
Anh ném vào tôi tờ giấy tôi để lại sáng nay:
【Em đi đây. Anh phải hạnh phúc nhé.】
“Em đi rồi, lấy gì mà hạnh phúc?”
“Tô Khê, không phải ở bệnh viện với ấy sao? Anh muốn ở bên ấy, em ở lại chỉ khiến khó xử, nên em chọn rời đi.”
Nghe xong, Lương Tán bật , sau đó lắc đầu, tôi một cái, rồi lại lắc đầu.
Người này không phải bị điên rồi chứ?
“Anh sao ?”
Lương Tán gõ nhẹ vào đầu tôi:
“Em nghĩ gì ? Tô Khê là vợ khách hàng của . Hôm qua ấy đến đưa hợp đồng, không ngờ lại đột nhiên ngất xỉu. Trong lúc khẩn cấp, đưa ấy đến bệnh viện, bác sĩ ấy mang thai nên không dám dùng thuốc, chỉ có thể giữ lại để theo dõi.”
“Khách hàng của đang đi công tác, nhà ấy không có ai, nên nhờ giúp chăm sóc. Anh chỉ ở lại mua vài thứ cần thiết, chứ không thể bỏ đi. Nếu em không tin, có thể hỏi bác sĩ và y tá ở bệnh viện.”
“Vậy sao không giải thích trước với em?” Tôi vội vàng hỏi.
Lương Tán bộ hiểu rõ hết mọi chuyện, đáp:
“Em đang ghen đúng không? Không giải thích vì điện thoại để quên ở công ty. Nếu về lấy thì mất mấy tiếng, nên đợi Tô Khê ổn định rồi mới quay về nhà, ai ngờ vừa về thì thấy em bỏ đi.”
Dù đã giải thích rõ ràng, tôi vẫn cố cứng miệng:
“Anh thừa nhận đi, thích ấy rồi…”
Chưa hết câu, miệng tôi đã bị chặn lại.
Trong một lúc, đầu óc tôi như ngừng hoạt .
Đợi đến khi tôi bị hôn đến choáng váng, mới gian buông tôi ra.
“Còn bậy là lại hôn nữa.”
Lần này tôi im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên.
Lương Tán xoay vai tôi lại, để tôi đối diện với .
“Nghiên Nghiên, hôm qua thấy Tô Khê nôn ói, khó chịu như thế, thực sự không đành lòng. Anh nghĩ, sau này chúng ta kết hôn, nếu em mang thai mà cũng khó chịu như , phải sao?”
“Khi về công ty, nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng ta. Anh muốn rằng, nếu em không muốn, sẽ luôn tôn trọng quyết định của em.”
“Đừng giận nữa, không?”
Tôi lập tức nhào vào lòng , hít một hơi thật sâu, mùi hương bạc hà mát lạnh của tràn ngập cánh mũi.
Ở nơi không thấy, khóe miệng tôi nhịn không cong lên.
Đây chẳng phải là nắm thóp hoàn toàn rồi sao?
“Lương Tán, em , hình như chưa bao giờ em.”
Anh hơi sững sờ:
“Anh chưa từng sao? Hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Giản Nghiên, em.”
“Sau này ngày nào cũng phải một lần.”
…
Ngoại truyện – Góc của Lương Tán
1
Giản Ngôn dường như đột nhiên trở thành một con người khác.
Cũng không hẳn, thực ra ấy vốn không phải như .
Chúng tôi hẹn hò từ thời đại học. Ban đầu, Giản Ngôn là một đầy khát vọng về tương lai, chưa từng lời cay nghiệt.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, ấy mới hiểu rằng xã hội vốn có phân tầng. Những người giàu luôn đứng trên đỉnh cao, đi đến đâu cũng tung hô.
Cô ấy bắt đầu oán trách số phận bất công, và coi thường sự bất lực của tôi.
Trong hai năm đó, ấy không ngừng hạ thấp và đè ép tôi, khiến tôi đau khổ đến mức nhiều đêm không thể ngủ nổi.
Tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc chia tay, thậm chí còn cảm thấy mình chỉ còn duy trì mối quan hệ này vì trách nhiệm.
Nhưng tôi cũng muốn chứng minh cho ấy thấy, chỉ cần đủ nỗ lực, cuộc sống sẽ không mãi như .
Rồi một ngày, tôi trở về nhà và nhận ra Giản Ngôn có chút khác biệt.
Cô ấy bỗng trở nên dịu dàng với tôi, thậm chí chia phần tôm vốn luôn là của riêng ấy cho tôi.
Ngày hôm sau, ấy hiếm hoi mua cho tôi hai đôi tất mới, tay cầm chặt 3.000 tệ tôi đưa nhất định không tiêu.
Khi bị học mỉa mai, ấy còn đứng ra bênh vực tôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ Giản Ngôn đã thông suốt. Nhưng hóa ra, tôi nghĩ nhiều quá.
Về đến nhà, ấy lại dành cho tôi một trận quở trách.
Tuy nhiên, lần này khi những lời khó nghe, ánh mắt ấy lại thoáng hiện vẻ không nỡ và bất lực.
Cuối cùng, ấy còn tìm cách giải thích cho những lời đó.
Tôi tự an ủi mình, ít nhất thì ấy đang thay đổi.
Thời gian đó, tôi ngủ ngon hơn nhiều so với trước kia.
Nhưng ông trời như cố trêu tôi. Vừa nếm chút ngọt ngào, đã lại bị một nhát d.a.o chí mạng.
Cô ấy tôi không thể ngăn cản ấy tìm kiếm một người tốt hơn.
Dĩ nhiên, tôi đau khổ.
Nhưng khi thấy ấy ăn miếng bánh rơi dưới đất, trái tim tôi lại mềm nhũn.
Tôi nghĩ, cả đời này mình chắc chắn sẽ gục ngã trước ấy.
Bạn thấy sao?