Xuyên Thành Bạn Gái [...] – Chương 6

Chương 6

14

Lương Tán kinh doanh thương mại điện tử, đúng lúc bắt kịp làn sóng livestream bán hàng.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, công ty của từ vài nhân viên đã phát triển lên hơn trăm người.

Hai năm tiếp theo, sẽ là lúc thực sự phát huy hết khả năng của mình.

Tôi không muốn trở thành một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông. Việc dỗ dành Lương Tán là một chuyện, muốn người khác nể trọng lâu dài, bản thân tôi phải có năng lực xứng đáng.

Biết rằng công ty của Lương Tán sẽ ngày càng phát triển, tôi quyết định tận dụng cơ hội này.

Tôi tự mình vài sản phẩm, chuyện đầu ra thì không phải lo.

Tiền chỉ khi nằm trong tay mình mới đem lại cảm giác an toàn.

Khi tôi ý tưởng này với Lương Tán, trong ánh mắt lần đầu tiên hiện lên sự tán thưởng.

Phải biết rằng, trước đây tôi chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.

“Em cứ cố gắng hết sức là , không muốn em quá vất vả. Cần gì cứ với .”

Tôi hôn chụt lên má , :

“Em chỉ vì rảnh rỗi mà muốn thử gì đó thôi. Nếu thất bại không em đâu đấy.”

Lương Tán dịu dàng chạm nhẹ mũi tôi, :

“Anh thấy nỗ lực của em rồi, là rất tuyệt rồi.”

Trong lòng tôi bỗng ngập tràn niềm vui, đúng là con người không thể thoát tục, ai cũng thích nghe lời hay ý đẹp.

Kết quả, một khi bận rộn tôi lại quên béng mất tên Triệu Trình.

Lần này, cậu ta trực tiếp sai người bắt cóc tôi đến quán bar của cậu ta.

Không thể trách cậu ta mãi canh cánh trong lòng, dù sao từ nhỏ đến lớn, nhờ gia cảnh giàu có, cậu ta chưa từng bị ai đối xử như .

Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ra cách đối phó với cậu ta.

Triệu Trình cầm chai rượu trên bàn, đổ thẳng lên đầu tôi.

“Là tôi đang hỏi đấy, câm rồi à?”

Chất lỏng lạnh buốt chảy xuống từ đỉnh đầu, tôi trông thảm đến cực điểm.

Tôi giơ đôi tay bị trói chặt, :

“Ai lại hỏi chuyện kiểu này chứ?”

Triệu Trình nhạt:

“Cô thực sự nghĩ tôi mời đến đây uống rượu à? Tự chọn một cách c.h.ế.t đi.”

“Chết?”

Tôi giả vờ buồn bã, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt chưa rơi.

“Triệu Trình, cậu biết không, thực ra tôi đã c.h.ế.t một lần rồi. Ở kiếp trước, tôi quen cậu nửa năm, lần nào cậu say cũng đánh tôi. Cuối cùng, có một lần, cậu ra tay quá mạnh, đánh c.h.ế.t tôi ngay tại chỗ.”

“Ngày cậu tổ chức tiệc tự do, chính là ngày tôi sống lại. Vì thế tôi mới không nhịn …”

“Ban đầu tôi không định ra đâu, là cậu ép tôi.”

Vừa , tôi vừa run vai khóc, trông vừa đau khổ vừa đáng thương.

Triệu Trình tôi như một kẻ ngốc:

“Cô nghĩ tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí của à?”

Tôi bắt đầu bình tĩnh liệt kê từng thói quen sinh hoạt của cậu ta:

“Cậu thích nuôi cá, trong nhà cậu có một bể cá đặt ở hướng Nam. Trong ngăn kéo bàn việc trong phòng cậu, toàn là thuốc Lục Vị Địa Hoàng Hoàn. Đến giờ cậu đã hẹn hò với sáu …”

“Im miệng!” Triệu Trình tức giận ngắt lời tôi.

Trong phòng, ngoài tôi và Triệu Trình còn có vài người của cậu ta.

Tôi suýt nữa bật thành tiếng.

May mà hệ thống trước đây lắm lời, tiết lộ cho tôi rất nhiều tiết trong nguyên tác.

Giờ thì hay rồi, có vẻ Triệu Trình đã tin.

Cậu ta cho mấy người khác ra ngoài, rồi tự tay cởi trói cho tôi.

“Vậy nên, đây là lý do chọn tiếp tục ở bên Lương Tán phải không?”

“Chứ còn gì nữa, c.h.ế.t một lần là sợ rồi.”

Triệu Trình im lặng.

15

Khi tôi bước ra khỏi quán bar, vừa vặn gặp Lương Tán vội vàng chạy tới.

Anh kéo tôi lại, từ đầu đến chân, hỏi:

“Em ổn chứ? Hắn có đánh em không?”

“Em không sao, ổn lắm.”

Vừa xong, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Xin lỗi, là đến muộn.”

“Không muộn, có những chuyện em phải tự mình giải quyết.”

“Về nhà thôi.”

Lương Tán đột nhiên mỉm đầy bí ẩn:

“Anh dẫn em đến một nơi.”

Tôi tưởng lại định gì lãng mạn, không ngờ là đã mua cho tôi một căn nhà.

Trước cửa sổ lớn sát đất, ôm tôi từ phía sau, không kìm mà cảm thán:

“Muôn ngàn ánh đèn, cuối cùng cũng có một ánh đèn thuộc về chúng ta.”

“Nhưng, em có thể giải thích tại sao tên em lại trở thành Giản Nghiên không?”

Hỏng rồi! Tôi hoàn toàn quên mất chuyện này.

Ánh mắt của Lương Tán sắc bén tôi:

“Nếu không phải quá quen thuộc với cơ thể này, thật sự sẽ nghĩ em là người khác.”

Tôi không giải thích, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Thật ra, điều này có quan trọng không?

Những người thực sự nhau, nhất định là những người có tâm hồn hòa hợp, quan điểm sống đồng điệu.

16

Hai năm sau, những thứ chúng tôi từng khao khát giờ đều đã có.

Xe sang, biệt thự, và cả những món đồ xa xỉ.

Lương Tán muốn kết hôn.

Thật ra đã nhắc chuyện này rất nhiều lần, tôi luôn tìm cách lảng tránh.

Đương nhiên, tôi có lý do của mình.

Hôm đó, như mọi ngày, tôi mang cơm trưa đến cho .

Trong năm tôi rời đi, gần như không ăn một bữa tử tế nào, dẫn đến việc bị đau dạ dày, giờ phải ăn uống thanh đạm.

Dì giúp việc ở nhà nấu sẵn bữa, tôi tự mình mang đến cho và giám sát ăn hết.

Nhưng hôm nay, tôi đến không đúng lúc.

Khi vừa tới cổng công ty, tôi thấy Lương Tán bế một , vội vàng đưa lên xe.

Dù trong lòng đã đoán vài phần, tôi vẫn quyết định đi theo.

Anh đưa ấy đến bệnh viện.

có vẻ không ổn, vài bác sĩ quây lại kiểm tra cho ấy.

Khi biết ấy tên là Tô Khê, chìa khóa xe trong tay tôi rơi thẳng xuống đất.

Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lương Tán, lòng tôi chùng xuống.

Tôi tự nhủ không ghen tị, Lương Tán là nam chính, người cuối cùng đồng hành cùng nhất định phải là nữ chính.

Hai năm qua chỉ là quãng thời gian tôi “ăn trộm” .

Giờ đây, tôi phải trả lại tất cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...