Xuyên Thành Bạn Gái [...] – Chương 5

Chương 5

Đúng lúc này, một giọng trong trẻo vang lên:

“Buông ấy ra.”

Tôi không dám tin mà về phía giọng , hóa ra là Lương Tán!

Không phải ấy vừa rời đi sao?

Triệu Trình nghe thì nhạt:

“Buông ta? Tôi tìm ta cả năm nay, hôm nay chính là để trả thù.”

Lương Tán mím môi, lông mày nhíu chặt.

“Nếu cậu không buông, đừng trách tôi không khách sáo.”

Ánh mắt Lương Tán lóe lên sự lạnh lùng, nhất là khi bàn tay đang bóp cổ tôi của Triệu Trình, sát khí càng rõ hơn.

“Hôm nay ở đây, là địa bàn của tôi. Cậu sẽ không gì đâu.”

Triệu Trình có vẻ nghĩ đến điều gì, cuối cùng không cam lòng mà buông tôi ra.

“Được thôi, tôi thừa nhận một năm trước đã xem thường . Nhưng…”

Cậu ta chỉ vào tôi, tiếp tục:

“Cái vết sẹo dài mười mấy centimet trên đầu tôi là nhờ ta ban cho, tôi chắc chắn sẽ không tha cho ta.”

Tính tới tính lui, tôi lại quên mất Triệu Trình.

Haizz, biết thế này tôi đã chẳng quay về.

Trước khi rời đi, Triệu Trình còn ghé sát tai tôi :

“Hôm nay coi như gặp may, lần sau chưa chắc đã may mắn đâu.”

Tôi không cam tâm mà giơ ngón giữa về phía ta.

Hừ, cùng lắm tôi hai vệ sĩ bảo vệ.

Giờ tôi cũng không thiếu tiền nữa!

12

Triệu Trình đi rồi, xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn.

Trong chốc lát, tôi và Lương Tán đều không lên tiếng.

Tôi không nhịn , lén lút quan sát .

Nhưng khi ánh mắt lướt qua, tôi lại chột dạ, không dám thẳng.

“Nói đi, tại sao lại theo dõi tôi?” Anh hỏi.

Hóa ra tôi đã sớm bị phát hiện.

Được ăn cả, ngã về không!

Tôi nở một nụ rạng rỡ, mặt dày đáp:

“Anh à, em thấy rất giống trai bị lạc mất của em. Hay là, chúng ta quen lại nhé?”

Nói xong, tôi hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi phát hiện người đã đi xa.

Không phải chứ, ấy có nghe thấy không?

Tôi không cam lòng, vội vã đuổi theo.

“Lương Tán, đợi em với!”

“Anh cũng nghe rồi đấy, Triệu Trình bất cứ lúc nào cũng có thể tìm em trả thù. Em sợ.”

Vừa xong, Lương Tán bất ngờ dừng lại.

Tôi không kịp phanh, đ.â.m thẳng vào lưng .

“Á!” Tôi đau đớn ôm mũi, nước mắt chực trào ra.

“Lương Tán, nếu thực sự không định quan tâm em, vừa rồi đã không ra tay.”

“Anh biết mà, em lúc nào cũng dựa vào .”

Lương Tán quay người, lạnh:

“Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến hình ảnh công ty. Và, tôi không ăn cỏ đã gặt.”

Trong khoảnh khắc, lòng tôi như bị ai bóp nghẹt.

Anh hẳn là rất hận tôi.

Một năm đủ để thay đổi một con người.

Không chỉ tôi, mà cả Lương Tán.

Tôi hít một hơi thật sâu, :

“Hóa ra là tôi đã nhận nhầm người. Nhưng vẫn phải lời xin lỗi và cảm ơn . Chúc sống tốt.”

Nếu Lương Tán không có ý, tôi cũng không thể mặt dày mà dây dưa thêm.

“Tôi hiểu rồi, tạm biệt.”

Nhưng ngay khi tôi vừa xoay người, cả cơ thể đã bị kéo lại bởi một vòng tay từ phía sau.

Lương Tán hơi run rẩy, tay ôm lấy eo tôi lại siết rất chặt.

Anh úp mặt vào cổ tôi, khẽ nức nở:

“Cứ thế bỏ đi à? Em biết rõ mềm lòng, sao không dỗ thêm một chút?”

“Khi trước em bỏ đi không một lời, giờ quay về còn muốn chủ . Em lúc nào cũng biết cách nắm thóp .”

Nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống, trái tim vừa chua xót vừa căng đầy.

“Lương Tán, em .”

Tôi xoay người, nhón chân, vòng tay qua cổ rồi trực tiếp hôn lên môi .

Như đã đủ chủ chưa?

13

Trên xe, khuôn mặt Lương Tán thoáng hiện vẻ khó xử.

“Xin lỗi, một năm rồi, vẫn chưa mua nhà.”

“Nhưng em yên tâm, mọi thứ đang tiến triển theo hướng tốt hơn.”

Tôi đầy tự mãn:

“Anh đối xử với tốt như thế, phát đạt chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Em nhất định sẽ đợi ngày đó.”

Lương Tán :

“Nghe thích lắm, thêm chút nữa đi.”

Vậy là tôi bắt đầu “tung hoa”:

“Anh là người đàn ông quyến rũ nhất, dịu dàng nhất, chu đáo nhất trên đời. Điều quan trọng nhất là, còn rất chung , chỉ mỗi em, chỉ đối tốt với mỗi em. Dù em có đi đâu, trong lòng cũng chỉ nhớ đến .”

Bị tôi khen một trận, Lương Tán nhất thời ngơ ngác, như không biết mình đang ở đâu.

Nhưng, sao tôi có cảm giác mình đang “PUA” nhỉ?

Nhưng chuyện đó có quan trọng không?

Anh ấy thực sự rất vui mà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...