1
Xuyên thành người cũ độc ác của nam chính trong truyện, tôi bị hệ thống ép buộc phải đi theo cốt truyện.
Nhiệm vụ của tôi là không ngừng đè ép nam chính.
Khi đạt đến một mức độ nhất định, tôi sẽ phải nhẫn tâm chia tay ta.
Nam chính trong đau khổ bắt đầu nỗ lực vươn lên, chỉ trong vòng ba năm đã trở nên thành công vang dội.
Sau đó nữ chính định mệnh xuất hiện, dùng của mình để từ từ chữa lành cho ta.
Tuy nhiên, lúc này tôi lại bắt đầu hối hận, quay đầu bám lấy nam chính, không tiếc mọi thủ đoạn để chia rẽ ta và nữ chính.
Kết cục cuối cùng, nam chính mắc trầm cảm, năm 30 tuổi tự sát.
Một người cũ đạt chuẩn thì nên giống như đã chết.
Hệ thống chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ sẽ nhận phần thưởng 5 triệu, sau đó đổi tên đổi họ, đưa tôi đến sống tại một thành phố xa lạ.
2
Lúc này, nam chính Lương Tán vừa giao đồ ăn xong, một ngày ba công việc để nuôi lười biếng như tôi.
Hệ thống lập tức online khẩn cấp.
【Ký chủ, bắt đầu diễn cốt truyện.】
【Câu thoại của là: Cả ngày kiếm chẳng bao nhiêu tiền, còn về trễ thế này, định để tôi c.h.ế.t đói à?】
Đúng là tôi chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì, mỗi ngày chỉ chờ Lương Tán về nấu ăn cho tôi.
Lương Tán bước vào nhà, tôi theo lời hệ thống, kết quả là thấy khóe môi ấy hạ xuống, lặng lẽ lấy từ túi áo ra một cốc trà sữa nóng:
“Em uống tạm trước đi, đi nấu cơm.”
Tôi chửi thầm trong lòng: Cái nhân vật này ác quá mức rồi!
Lương Tán bận rộn trong bếp một lúc, xào một đĩa khoai tây chua cay và luộc vài con tôm.
Chắc do tôm quá đắt, đĩa chỉ có chín con.
Anh ấy bóc vỏ tôm sạch sẽ rồi đẩy tất cả qua cho tôi, cẩn thận :
“Mau ăn đi, tôm hôm nay tươi lắm.”
Tim tôi như bị ai đó nhéo mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai bóc tôm cho tôi cả.
Hệ thống đúng lúc đám:
【Câu thoại của là: Anh cũng chỉ có chút giá trị như thế này thôi, nếu không thì ai thèm để ý đến .】
【Rồi ăn hết sạch đĩa tôm.】
Tôi suy nghĩ một chút, liền :
“Em thực sự thích quá đi, đồ ngon tất nhiên phải chia sẻ.”
Rồi gắp bốn con tôm vào bát của ấy.
Trên mặt Lương Tán lộ ra chút vui vẻ, lại gắp tôm trở lại cho tôi:
“Anh thích ăn khoai tây xào, em đừng gắp cho nữa, mau ăn lúc còn nóng.”
Họng tôi đột nhiên nghẹn lại, nghĩ tới trước đây ở trại mồ côi, cũng chỉ có những dịp lễ mới ăn một bữa ngon.
Không ngờ c.h.ế.t rồi xuyên vào truyện, tôi vẫn không sống tốt hơn.
Lúc này hệ thống cuối cùng cũng phản ứng:
【Ký chủ, đang gì ?】
【Không theo cốt truyện sẽ bị trừng đấy!】
“Trừng gì?” tôi hỏi lại.
【Cô chỉ sai ba lần, nếu không sẽ bị điện giật.】
“Ồ, thì nhắc tôi lần cuối cùng đi.”
3
Mỗi ngày trước khi đi , Lương Tán đều dậy sớm chuẩn bị sẵn bữa sáng, để trong nồi ủ nóng, đợi tôi ngủ dậy là có thể ăn.
Tôi hỏi hệ thống mới biết, nhân vật gốc thường dậy lúc 11 giờ, ăn no rồi chơi game hoặc ra ngoài dạo phố.
Ăn mặc thì phải hàng hiệu, tiền lương 8.000 tệ của Lương Tán thường không đủ để ấy tiêu, lại thêm tiền nhà, điện nước, buộc ấy phải thêm hai công việc nữa.
“Cái này không khác gì ký sinh trùng.”
Hệ thống ho hai tiếng:
【Ký chủ, hiện tại chính là con ký sinh trùng đó.】
Tôi thực sự muốn chửi người.
Buổi chiều, tôi theo chỉ dẫn của hệ thống đến khu thương mại sầm uất nhất địa phương.
Tôi sơ qua, ở đây bất kỳ món đồ nào cũng phải một, hai ngàn tệ.
Thôi , không phải là không mua , mà là đồ trên các trang như Pinduoduo sẽ đáng tiền hơn.
Dạo cả buổi, cuối cùng tôi mua cho Lương Tán hai đôi tất.
Hôm qua không lầm, tất của ấy đã rách một lỗ.
Lúc này, hệ thống bảo tôi gọi điện cho Lương Tán, cầu ấy chuyển tiền cho tôi.
Do ấy chưa lãnh lương, trên người không còn đồng nào, nên tôi sẽ nhân cơ hội này mắng ấy một trận.
Hệ thống:
【Cô : Ngay cả chút tiền này cũng không đưa , còn trai cái gì.】
Nhưng vừa gọi điện, tôi không theo lời hệ thống mà :
“Tôi là lừa đảo đây, mau chuyển tiền cho tôi đi.”
Đầu dây bên kia, Lương Tán nhận ra giọng tôi, cưng chiều đáp:
“Tuân lệnh, kẻ lừa đảo nhỏ của tôi.”
Tôi suýt khóc, ấy thực sự quá đáng .
Hệ thống gấp gáp lên tiếng:
【Ký chủ, mà không theo cốt truyện sẽ thật sự phải khóc đấy.】
Tôi không nhịn phản bác:
“Nhất định phải những lời khó nghe sao? Ý giống nhau, đạt mục đích là mà.”
【Mục đích của chúng ta là chèn ép nam chính, để sau khi rời đi, ta sẽ vì không cam lòng mà từng bước phấn đấu vươn lên.】
“Nhưng, chẳng phải ấy đã rất cố gắng rồi sao?”
“Mỗi ngày dậy sớm thức khuya ba công việc, về nhà còn phải chăm sóc tôi.”
“Có khi nào là ấy chưa gặp cơ hội của mình không?”
Hệ thống:
【Ký chủ, tôi khuyên đừng quá ngang bướng.】
4
Lương Tán cuối cùng cũng nghĩ cách gom đủ 3000 tệ, đích thân mang đến cho tôi.
“Sợ em thực sự có chuyện, đặc biệt xin sếp nghỉ hai tiếng.”
Tôi cầm trong tay 3000 tệ, lòng chua xót khôn tả.
Hiện tại, Lương Tán đang việc tại một công ty tài chính, lúc rảnh rỗi thì quảng bá trực tuyến, tan lại đi giao đồ ăn.
3000 tệ này phải thêm hơn nửa tháng mới kiếm , đến tay tôi, có lẽ chỉ đủ mua một bộ quần áo.
Cảm nhận tâm trạng không ổn của tôi, Lương Tán xoa nhẹ mái tóc trên đỉnh đầu tôi, hỏi:
“Sao ?”
“Không có gì đâu, đã ra ngoài rồi thì đi dạo với em chút nhé.”
Tôi vừa khoác tay Lương Tán vừa nghe hệ thống sắp xếp cốt truyện tiếp theo.
【Lát nữa hai người sẽ gặp một học đại học, này có trai là con nhà giàu, lái chiếc xe sang trị giá mấy triệu. Nhìn thấy họ, sẽ cảm thấy bất công, sau đó về nhà cãi nhau với Lương Tán.】
Đúng như hệ thống , chưa đi bao lâu chúng tôi gặp ngay học đó.
Cô ấy ngồi trong chiếc xe sang cùng trai, hạ cửa kính xuống chào chúng tôi:
“Đây chẳng phải là Giản Ngôn sao? Cậu vẫn còn ở bên Lương Tán à? Anh chàng nghèo kiết xác như ta nuôi nổi cậu không?”
Nói xong, ta chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tôi tức giận mở miệng mắng lại:
“Liên quan gì đến cậu, lo cho tốt chuyện của mình đi.”
Nghe xong, ấy không giận mà còn :
“Ồ, vốn định vì là học mà giới thiệu trai của trai tôi cho cậu, xem ra cậu cũng không cần rồi.”
Nói xong bỏ lại một câu:
“Nghèo cũng đáng.”
Rồi đóng cửa kính, phóng xe đi mất.
Họ rời đi, tôi âm thầm quan sát nét mặt của Lương Tán. Không phát hiện điều gì bất thường, tôi mới nhẹ nhõm thở ra.
Không ngờ hệ thống lại bắt đầu bĩnh:
【Ký chủ, phải tức giận lên, sau đó một cách đầy phẫn nộ: Bạn trai người ta lái xe sang, có gì? Theo cả đời này cũng chẳng có ngày sung sướng.】
【Sau đó bắt đầu chiến tranh lạnh với Lương Tán.】
Tôi chẳng những không tức giận, còn cố ý chuyển đề tài:
“Lương Tán, mời em ăn món ngon nhé?”
Lương Tán tôi một lúc, trên mặt nở nụ :
“Được, hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon.”
Nói rồi đưa tôi đến một nhà hàng Âu.
Chỉ trang trí bên trong cũng đủ biết giá cả rất đắt đỏ.
Tôi kéo nhẹ tay áo Lương Tán, khẽ :
“Hay chúng ta đi ăn lẩu đi, chỗ này để khi nào tăng lương rồi mời em ăn.”
Trong mắt Lương Tán lóe lên vẻ áy náy, sau đó ôm chặt tôi vào lòng.
“Xin lỗi, là vô dụng, ngay cả một bữa cơm cũng khiến em phải chần chừ. Em yên tâm, nhất định sẽ cố gắng để em sống tốt.”
Tôi mỉm , :
“Được, em đợi , nhất định phải cố lên nhé.”
Vừa dứt lời, trong đầu tôi vang lên tiếng rè rè.
Tiếp đó là giọng hệ thống đếm ngược:
【Số lần không theo cốt truyện đã hết, trừng sẽ bắt đầu trong 3, 2…】
Không phải đã bảo nó nhắc tôi sao?
Rất nhanh, một luồng điện mạnh mẽ chạy qua cơ thể tôi. Tôi không kìm hét lên một tiếng:
“A——”
Đau quá!
Lương Tán không biết tôi bị sao, hoảng sợ tôi:
“Ngôn Ngôn, em sao ? Đừng dọa …”
Hình chưa kết thúc, tôi đau đến không nổi.
Chỉ thấy mắt Lương Tán đỏ hoe, trông cực kỳ đáng sợ.
“Anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, có đây.”
Tôi cố há miệng, rất muốn với ấy rằng tôi không sao, đau chút là hết, đừng tốn tiền oan.
Đáng c.h.ế.t thật, cái hệ thống khốn kiếp!
Bạn thấy sao?