Xuyên Thành Bạch Nguyệt [...] – Chương 7

Chương 7

13.

Tống Huệ Huệ?

Bạch nguyệt quang?

Nữ chính?!

Khoan đã, bạch nguyệt quang không phải là tôi – Chu Chu – sao?

Tôi đọc truyện rồi mà, đừng hòng lừa tôi!

Tống Huệ Huệ thấy tôi há hốc miệng vì kinh ngạc, chỉ mỉm dịu dàng.

“Chị Chu, đừng nữa. 

 Không sai đâu, đúng là em đã trở thành nữ chính rồi.”

Câu này còn khiến tôi sốc hơn cả cái dòng “nâng cấp 2.0” kia trên đầu em ấy.

“Chị Chu, chị cũng là người xuyên sách đúng không?  

 Em cũng .”

“Chỉ khác là… em nhận nhiệm vụ chính tuyến — thay thế chị để trở thành bạch nguyệt quang của Thẩm tổng.”

“Thật ra, em cũng thấy mấy cái thích bay trên đầu mọi người đó.”

Qua lời của Tống Huệ Huệ, tôi mới vỡ lẽ:

Tôi chỉ là nhân vật do hệ thống gán ngẫu nhiên, dạng như NPC, để tăng độ khó cho nhiệm vụ của ấy thôi.

Còn Huệ Huệ mới chính là người chơi thật sự của trò chơi xuyên sách này.

Nhiệm vụ của ấy là:

Làm giảm vị thế của tôi trong lòng Thẩm Liêm, cho đến khi hoàn toàn thay thế.

Nói trắng ra thì — Làm việc kiểu trà xanh, để nhận danh bạch nguyệt quang.

Nhiệm vụ này vốn rất khó, vì phải vừa trà vừa ngọt, vừa diễn sâu vừa giữ mình.

Ai mà ngờ — tôi, bản thể “chính chủ” lại tự mình nát hình tượng, tự “hắc hóa”, còn tự tay nâng cấp cho ta?

Thậm chí còn chủ giúp ấy tăng tiến độ!

Hiện giờ cốt truyện đã tiến đến bước ngoặt quan trọng nhất.

Tống Huệ Huệ chuẩn bị cùng Thẩm Liêm “nếm mật nằm gai”, chờ ngày Đông Sơn tái khởi.

Từ đây chính thức bước lên ngôi “nữ chính – bạch nguyệt quang chân chính”.

Nghe xong, tôi không tức nổi nữa, chỉ thấy hơi tội.

Tôi ấy, ánh mắt mang theo chút cảm thông:

“Ủa, sao em lại bị giao nhiệm vụ thê thảm ?”

“Chẳng lẽ em… thực sự thích Thẩm Liêm sao?”

Tống Huệ Huệ cắn môi, như muốn lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài:

“Chị có nhớ… bình luận bị ghim ở phần comment của tác giả không?”

Chợt hiện lên trong đầu tôi — đúng là có!

Một người từng chửi từ chính đến phụ, mắng từ nữ chính đến v.ú nuôi, thậm chí “cẩu” trong nhà cũng không tha…

Vậy ra…

Cô ấy xuyên vào đây là để lần lượt đóng tất cả những vai từng bị mình mắng?

Quả là nghiệp quật trong truyền thuyết.

“Không chỉ đâu.”

“Lần trước em xuyên sách, cũng giống chị bây giờ — bỏ nam chính lúc hắn sa cơ, rồi cùng nam phụ sống hạnh phúc.”

“Thế là nát tuyến chính, bị hệ thống phải nhiệm vụ để chuộc lỗi.”

Nghe đến đây, cổ họng tôi nghẹn lại.

Vậy nếu tôi vừa kịp bỏ của chạy lấy người trước khi Thẩm Liêm sản — thì có tính là “ tuyến” không?

Còn về Lý Thâm… tôi chỉ mới sờ nhẹ cơ bụng một cái thôi mà!

Chỉ một cái thôi mà…!

Đừng là tôi cũng sẽ bị hệ thống vả mặt, ném vào một quyển truyện khác

Bắt đi mấy cái nhiệm vụ gãy xương như thế này!?

14.

“Khoan đã… em cũng thấy ghi trên đầu chị à?”

“Đúng .”

Tống Huệ Huệ liếc tôi một cái, sau đó chậm rãi đọc lên:

“‘Nữ phụ lười biếng—háo sắc—chuyên nhân vật’.”

???

Hệ thống à, lịch sự giùm chút không?

Tôi chỉ mới sờ cơ bụng của Lý Thâm thôi mà!

Cái nhãn này có hơi… phạm quá không?

Tôi còn cần mặt mũi nữa đó!

“Khụ khụ, trước giờ em là bị ép bạch nguyệt quang, biết chưa?”

“Lần đó dẫn Thẩm Liêm tới bar tìm chị, em tận mắt thấy cái dòng trên đầu chị đổi luôn.”

Tống Huệ Huệ vừa vừa cố nhịn .

Tôi ngán ngẩm:

“Vậy chừng nào tôi mới quay về thế giới thật đây? 

 Cái quyển truyện này tôi chịu hết nổi rồi!”

“Đợi về tôi sẽ gửi d.a.o cho tác giả, viết cái gì không biết!”

“Giờ em thành bạch nguyệt quang rồi, thế tôi ở lại đây gì nữa chứ?”

Tôi vừa cào móng tay vừa càu nhàu, mặt mũi chán chường hết sức.

“Thôi mà, quay về gì?”

“Ở lại đây tiếp tục vai nữ phụ lười biếng—háo sắc—giàu có rảnh rỗi đi. 

 Vừa có tiền, vừa có thời gian, không ai quản — ngu gì mà về?”

Tống Huệ Huệ nửa nửa thật.

Tôi còn chưa kịp trợn mắt phản bác thì… từ xa, bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

“Ôi chao, nam phụ cơ bụng sáu múi cao 1m80 của tôi đây rồi~”

Tôi cảm thán, nước miếng suýt rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Tống Huệ Huệ thì lẩm bẩm đọc ghi mình thấy:

“178cm — Thợ săn cao cấp.”

Tôi khựng lại.

Mất mấy giây mới tiêu hóa hết thông tin.

Cái ghi này… lượng thông tin thật quá dồi dào!

Thì ra —

Tất cả mấy dòng thích mà tôi thấy trước giờ… không phải do hệ thống “gian lận” giúp tôi.

Mà là… mấy cái nhãn tôi tự đặt cho nhân vật khi đọc truyện!

Tức c.h.ế.t đi .

Không những không buff, còn là kết quả của mấy thói quen “đọc truyện lắm nghĩ nhiều” của tôi!

Xem ra… tôi đành phải tiếp tục lang thang trong cái quyển truyện dở hơi này.

Sống một cuộc đời giàu có, rảnh rỗi, không đàn ông — nữ phụ hệ “cá mặn”.

Không hiểu sao… lại thấy thoải mái ghê.

Mà thôi, tôi cứ chờ xem diễn biến tiếp theo thế nào.

Đến lúc nào đó tôi quay về, tôi cũng sẽ viết một cuốn tiểu thuyết.

Mà cuốn đó sẽ nghiền nát cái thể loại tổng tài sến súa, công thức nhàm chán như này!

Tôi sẽ là người b.ắ.n phát s.ú.n.g đầu tiên vào dòng truyện tổng tài “dầu mỡ”!

— Hết —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...