7.
May quá, sau màn hỗn chiến đó, ít ra tôi cũng tống Tống Huệ Huệ đến bên cạnh Thẩm Liêm.
Người ta gần nước thì cá, thỏ có lười cũng phải nhai vài miếng cỏ bên ổ.
Chỉ cần tôi “rèn” Huệ Huệ cho tốt, lâu ngày sinh là chuyện hoàn toàn khả thi.
Đọc ngót nghét mười năm truyện tổng tài, mấy chiêu trà xanh kinh điển tôi nắm rõ như lòng bàn tay.
Tôi không tin không huấn luyện nổi em ấy.
Lớp học trà xanh của giáo Chu chính thức khai giảng!
Trẻ con mà ngây thơ quá, thường là do chưa luyện đủ thôi.
Để nhường chỗ cho đôi trẻ, tôi thậm chí còn chủ xin đi công tác.
Vâng, dù tôi là một bạch phú mỹ, có trai tổng tài, tôi cũng là “người có việc đàng hoàng” đấy nhé.
Trong truyện gốc, nữ chính tuy là phái yếu, cũng là trụ cột của công ty nhà mình, còn dẫn dắt cả một đội ngũ phụ tá giỏi giang.
Còn tôi — một con cá mặn chính hiệu, ngoài giỏi ăn chơi ra thì chẳng gì ra hồn.
May mà dưới tay tôi toàn là tinh .
Chỉ cần tôi “đây là cơ hội thể hiện của mọi người”, cả đám lập tức xắn tay áo lao lên như gió.
Tôi yên tâm rong chơi cả tuần, ăn uống, du lịch, ngủ nướng.
Thỉnh thoảng còn mở một vài “cuộc họp mini” với Tống Huệ Huệ qua WeChat.
Cô em đầu gỗ này cuối cùng cũng bắt đầu nắm nhịp rồi.
Nghe Thẩm Liêm còn mời riêng em ấy đi ăn tối.
Thậm chí lúc tôi vừa về nước, Thẩm Liêm ra tận sân bay đón và dẫn theo cả Tống Huệ Huệ.
“Chị Chu ơi! Chị về rồi!”
Tống Huệ Huệ còn mừng rỡ hơn cả trai tôi, nhảy cẫng lên chạy tới trước mặt.
Mấy ngày không gặp, trông em ấy như vừa “tưới nước”, tươi tắn hẳn ra, không còn ngây ngô rụt rè như trước.
Xem ra quả thật có công dụng thần kỳ.
Khoan đã…
Trên đầu em ấy — cái dòng “nữ phụ nhỏ bé ngọt ngào” giờ có thêm một dòng nhỏ phía sau?
20% là sao?
Tôi còn chưa kịp hiểu ra thì Thẩm Liêm đã bước tới với một bó hoa hồng đỏ chói tay.
Hương hoa nồng nặc trộn với mùi “bạc hà pha khói thuốc” đặc trưng trên người hắn xộc thẳng vào mặt tôi khiến tôi không kìm mà hắt xì hơi một cái chảy cả nước mũi.
Ngại c.h.ế.t đi .
Cảm giác như nước bọt vừa bay thẳng lên mặt Thẩm tổng.
Tôi vội cầu cứu bằng ánh mắt.
Tống Huệ Huệ quả nhiên tiến bộ vượt bậc, nhanh nhẹn bước lên nhận lấy bó hoa:
“Chị đi xa về chắc mệt lắm rồi, để em cầm giúp.
Mau lên xe nghỉ đi.”
Một câu thôi mà chặn đứng luôn cái ôm “nồng nhiệt” tôi sắp bị dính.
Vì quá cảm kích, tôi đặc biệt nhường luôn ghế phụ cho em ấy ngồi.
“Chị Chu dạo này chắc vất vả lắm nhỉ?”
“À… ừ, ừm.”
“Chị vẫn tươi tắn lắm, không hề có dấu hiệu mệt mỏi gì luôn á.
Người ta bảo phụ nữ nuôi dưỡng thì sẽ xinh đẹp hơn hẳn, chị đúng chuẩn luôn đó nha!
Dạo này chắc ngày nào cũng gọi video với Thẩm tổng, nhung nhớ lắm ha? Hihi.”
Xời ơi, hỏi sao tôi không tươi — ngủ nướng mỗi ngày, ăn chơi không phải nghĩ, chẳng phải lo chuyện của tổng tài dầu mỡ.
Nhưng mà…
Suốt một tuần đi công tác, tôi lấy cớ bận bù đầu nên gần như không liên lạc với Thẩm Liêm.
Chứ gì tới mấy cái “tâm sự nhung nhớ” mỗi đêm.
Câu của Tống Huệ Huệ nghe thì thân mật, mà ngẫm kỹ lại thì… như đang tôi có gian ấy?
Khi tôi kịp hiểu ra thì… từ gương chiếu hậu, tôi đã thấy sắc mặt Thẩm Liêm hơi đổi màu rồi.
First blood!
Pha mở combat thành công!
8.
Ác thật… chiêu này đâu phải do tôi dạy?
Tôi muốn dứt khỏi Thẩm Liêm, đúng, không phải theo kiểu đội nón xanh cho hắn đâu nhé.
Trong mấy truyện tổng tài, nữ chính mà dám cắm sừng nam chính, kết cục chưa bao giờ tốt đẹp cả.
Và đúng lúc đó …
Cái không khí yên lặng đến nghẹt thở lại xuất hiện rồi.
“Ơ… em có sai gì không ạ?”
Tống Huệ Huệ chớp đôi mắt to tròn vô tội,
“Em thấy mấy ngày nay Thẩm tổng lúc nào cũng nhớ nhung chị, nên tưởng chị cũng …”
Đẹp! Double kill!
Tôi vội vàng chữa cháy:
“À, dạo này chị hơi mệt, nên rảnh lúc nào là tranh thủ ngủ thôi…”
Thẩm Liêm không gì, chỉ lẳng lặng đạp ga, suýt nữa thì kéo tôi lăn luôn cả ghế.
Đúng là tiểu bạch liên có tiến hóa, mùi trà xanh này bắt đầu nồng rồi đấy.
Tôi quay sang liếc em một cái và bất ngờ phát hiện phía trên đầu em ấy, cái con số kia lại đổi.
Từ 20% tăng thành 30%.
Khoan đã, chẳng lẽ đây là chỉ số trà xanh của Tống Huệ Huệ?
Là hệ thống cho tôi cheat nữa à?
Càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Nghe thì hơi kỳ, trong cái thế giới truyện này, ai mà logic gì?
Nếu thật sự là thì tốt quá.
Chỉ cần tôi khéo dẫn đường, biết đâu còn có thể rút lui nguyên vẹn, không dính tai tiếng!
Gần tới nhà tôi, Tống Huệ Huệ đột nhiên mở miệng báo cáo.
“Thẩm tổng, em chợt nhớ ra, sáng nay mười giờ có hẹn với Tổng giám đốc Trịnh của công ty Thánh Huy.”
“Xin lỗi, là em sơ suất, quên nhắc sớm cho .”
“Nhưng giờ quay về vẫn kịp.”
Thẩm Liêm khẽ nhíu mày đồng hồ, đành phải đưa tôi tới cổng rồi quay xe về công ty.
“Chu Chu, xong việc sẽ tới tìm em.
Em nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, thôi.”
Tôi bộ như không nỡ rời xa, vẫy tay tạm biệt.
Chờ xe hắn vừa rẽ khỏi ngõ, tôi lập tức nở nụ rạng rỡ.
Tự do là đây chứ đâu!
“Chu Chu, em về rồi đấy à!”
Tôi vừa quay người lại, Lý Thâm không biết từ đâu xuất hiện, tay ôm một bó hoa Bạch Tuyết Sơn, bước ra từ ánh nắng.
Nụ của cậu ấy còn rực rỡ hơn cả nắng ban trưa.
Mà chí mạng nhất là hôm nay cậu ấy mặc áo sơ mi trắng hơi ôm, vạt áo phập phồng, lộ rõ đường nét cơ bụng.
Ai mà chịu nổi?
Nói thật, gu thẩm mỹ của Lý Thâm cao hơn Thẩm Liêm mấy tầng mây.
Nhìn bó Bạch Tuyết Sơn trong tay cậu ấy rồi lại bó hồng đỏ sến súa trong tay tôi…
Nếu xung quanh có thùng rác, tôi quăng luôn cho nhẹ người.
“Sao lại ở đây?”
Tôi hơi bất ngờ vì giờ về tôi đâu có báo cho ai.
“Người muốn gặp em, thì kiểu gì cũng sẽ gặp .”
Giọng Lý Thâm dịu dàng, vừa vừa đưa bó hoa sang.
Người ta đã có lòng như , chẳng lẽ tôi lại từ chối?
Hehe… tôi vươn tay nhận lấy bó Bạch Tuyết Sơn.
Ngay khoảnh khắc tay tôi vừa chạm vào hoa …
Một giọng quen thuộc lạnh lùng vang lên từ sau lưng.
“Chu Chu.”
Tôi giật thót cả người — bộp!
Bó hoa rơi thẳng xuống đất.
Chết tiệt, không phải Bạch Tuyết Sơn — mà là bó hồng đỏ của Thẩm Liêm.
Thôi xong rồi.
Chuyện này… toang thật rồi.
Bạn thấy sao?