Xuyên Thành Bạch Nguyệt [...] – Chương 2

Chương 2

Theo nguyên tác, nữ chính Chu Chu và Thẩm Liêm là cảm sâu đậm, dù Lý Thâm si theo đuổi, ấy vẫn chẳng hề rung .

Thậm chí sau này khi sự nghiệp Thẩm Liêm sụp đổ, thân bại danh liệt, Chu Chu cũng không rời bỏ, sẵn sàng cùng ấy vượt qua gian khó.

Thật là… ngu hết phần thiên hạ.

Thẩm Liêm đẹp trai, Lý Thâm cũng chẳng kém.

Thẩm Liêm giàu, Lý Thâm đâu có nghèo.

Thẩm Liêm lạnh lùng lập dị, Lý Thâm lại dịu dàng rạng rỡ.

Quan trọng nhất là —

Trong mấy năm Thẩm thị rơi xuống vực, Chu Chu ở bên ta cùng chịu đựng, chờ ngày vực dậy.

Còn Lý Thâm thì sao? Một mình gánh vác cả nhà họ Lý, vươn lên trở thành hắc mã thương trường, danh vọng đủ đầy.

Mà tôi đây đâu phải Chu Chu thật.

Lúc đọc truyện tôi đã chẳng ưa nổi nam chính, giờ còn bắt tôi cùng hắn ta “nằm gai nếm mật” à?

Quên đi, không có cửa đâu.

Nhưng vấn đề là… Thẩm Liêm đối với tôi thì đúng kiểu đầu óc toàn màu hồng.

Ngay cả khi tận mắt thấy tôi đưa tay về phía Lý Thâm, hắn cũng chỉ sầm mặt, lạnh lùng liếc Lý Thâm một cái, rồi kéo tôi đi thẳng.

Cả 2 không lời nào cho đến lên chiếc Lincoln đen kéo dài – mẫu xe tiêu chuẩn của các tổng tài trong truyện.

“Ngồi cho đàng hoàng.”

Giọng Thẩm Liêm lạnh tanh.

“Chúng ta đi đâu ?” 

Tôi phục hồi tinh thần, hơi hoang mang. 

Dù gì người bên cạnh hiện tại vẫn là trai “chính quy” của tôi cơ mà.

“Đi mua hoa. Hôm nay sẽ mua hết hoa trong thành phố cho em.”

Ủa?

Hóa ra hắn tưởng tôi định nhận hoa từ Lý Thâm?

“Không cần đâu, em không thích hoa.”

“Vậy sao còn định nhận hoa của cậu ta?”

Ô kìa, ghen dữ ghê.

“Em đâu có định nhận hoa đâu.

  Em chỉ muốn kiểm tra xem bụng cậu ta có thực sự dùng bàn giặt không thôi…”

Trời ơi, sao tôi lại lỡ thật thế này?!

Khoảnh khắc đó …

Thứ đáng sợ nhất không phải là ánh của Thẩm Liêm, mà là không khí đột nhiên im phăng phắc…

4.

Áp suất trong xe như đột ngột tụt xuống một cách khó hiểu.

Tôi không dám mặt Thẩm Liêm, chỉ muốn đạp cửa mà lao ra ngoài.

Sau một hồi im lặng ngột ngạt, Thẩm Liêm rốt cuộc cũng cử .

Hắn tháo dây an toàn, bất ngờ kéo tay tôi lôi về phía mình.

Bộ vest cắt may chỉnh tề bị vén lên, mấy chiếc cúc áo sơ mi cũng bị hắn giật bung hai cái.

Vòng bụng rắn chắc, đường nét cơ bụng hiện rõ rành rành.

Hắn cầm lấy tay tôi, đặt lên đó rồi bắt tôi vuốt đi vuốt lại.

Chắc hắn tắm rồi nhỉ? Tôi thầm nghĩ, trong lòng hơi rối rắm.

“Vừa lòng chưa? Hửm?”

Giọng hắn khàn khàn, mang theo từ tính, sát bên tai tôi.

Tôi bất giác ngẩng đầu hắn một cái.

Cái biểu cảm đó… hắn đang tưởng mình đẹp trai lắm sao?

Trời ạ, sến chảy nước luôn á. 

Tôi âm thầm phê bình.

Nhưng mà… đường nét này, độ săn chắc này… sống từng này năm tôi đúng là chưa từng sờ thử.

Không hổ danh là nam chính.

Có điều, tôi vẫn muốn sờ cơ bụng của Lý Thâm hơn, ít ra cậu ấy sẽ không tôi chằm chằm mà hỏi “Ừm?”

Thẩm Liêm cái kiểu tổng tài này, tôi một ngày cũng chẳng muốn dây vào.

Không thì với tần suất nổi da gà kiểu này, sợ là lớp da tôi sắp đ.â.m thủng cả lốp xe mất.

Tôi là thiên kim nhà giàu chính hiệu trong truyện đấy nhé, đâu đến nỗi vì tiền mà phải cắn răng chịu đựng tên tổng tài dầu bóng này.

Nữ chính nguyên bản Thẩm Liêm thế nào là chuyện của ta, liên quan gì đến tôi — một người xuyên sách?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định giao trọng trách nặng nề này cho nữ phụ đang thầm mến nam chính — Tống Huệ Huệ.

Tìm em ấy rồi… tôi tặng hắn cho em ấy luôn.

Tôi sẽ hỗ trợ toàn lực.

Có điều đau đầu là, nữ phụ của quyển truyện này,  trong ngoài đều “nguyên chất”, chẳng có tí tâm cơ nào cả.

Nhìn cái dòng chữ “nữ phụ nhỏ bé ngọt ngào” trên đầu Tống Huệ Huệ, tôi thật sự cảm thấy con đường này gian nan lắm.

Sau vài lần thăm dò thất bại, cuối cùng cơ hội trời ban cũng đến.

Cuối tuần, Thẩm Liêm phải tham dự buổi thương hội cùng các nhân viên chủ chốt và dắt tôi theo.

Tôi liền nhân cơ hội xin cho Tống Huệ Huệ một suất tham dự.

“Đi, thay thử cái váy này xem sao.”

Tại studio của nhà thiết kế Ý riêng Thẩm Liêm mời về cho tôi, tôi cẩn thận lựa chọn trang phục cho cả tôi và Tống Huệ Huệ.

Trang điểm xong, hai chị em đứng trước gương toàn thân, như hai đóa hoa sinh đôi.

Cùng một phong cách váy trắng dài dịu dàng, tóc uốn lười biếng, trang sức đồng thương hiệu, cả lớp trang điểm cũng do cùng một chuyên viên thực hiện.

Chỉ khác là… một người rạng rỡ tự tin, một người run rẩy hoang mang.

“Đừng căng thẳng. 

 Em thích Thẩm Liêm đúng không? Chị giúp em.”

“Tối nay ấy sẽ uống nhiều. 

 Tới lúc đó em đưa ấy lên phòng khách sạn tầng 32 này. 

 Đây là thẻ phòng dự phòng.”

“Sau đó phải gì thì không cần chị dạy nữa nhé?”

Tống Huệ Huệ ngơ ngác gật đầu, lại lắc đầu.

“Chỉ có ‘gạo nấu chín thành cơm’ thì ấy mới thực sự ghi nhớ em .”

“Cố lên, chị tin em!”

Tôi vỗ vỗ vai gầy của em ấy, nở một nụ viên.

Theo tôi biết, Thẩm Liêm “nổi tiếng là không gần nữ sắc”.

Tôi — theo lời quản gia — là “người phụ nữ đầu tiên thiếu gia đưa về nhà”.

Thậm chí hắn còn từng :

“Giờ chưa nỡ chạm vào em, đợi cưới rồi em cứ chờ đấy.”

Kiểu người có đời sống cá nhân bảo thủ thế này, tốt nhất nên bị lừa đẹp.

Tống Huệ Huệ à, cố lên nhé, tất cả trông cậy vào em!

Tối đó, Thẩm Liêm quả nhiên uống say, mắt mơ màng, người nghiêng nghiêng đè cả lên người tôi.

“Anh say rồi, về nghỉ chút đi.”

“Em giúp chào mấy vị tổng bên kia nhé, để Huệ Huệ đưa lên trước?”

Không rõ hắn có nghe thấy không, chỉ lẩm bẩm “Ừ” một tiếng.

Tôi lập tức ngoắc tay ra hiệu cho Tống Huệ Huệ và giao hàng!

Không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu “mượn hoa hiến Phật” .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...