Giống như trước khi phẫu thuật thì người nhà đều phải ký giấy báo nguy hiểm, không lẽ cứ mỗi lần bước lên bàn mỗ thì đều phải gặp nguy hiểm sao? Nếu cứ nghĩ như thì cũng chỉ tự dọa cho bản thân của mình phát điên mà thôi.
"Nhưng sức khỏe của em từ nhỏ đã không tốt rồi." Tề Thiệu lo lắng :"Hơn nữa ngày nào em cũng việc muộn như , tiêu hao quá nhiều năng lượng…."
Cố Vân Khê cho dù mang thai cũng phải đi mỗi ngày, thậm chí còn phải kiêm thêm rất nhiều công việc, cường độ công việc của cũng rất lớn.
Đến khi nhà máy tinh thể viên Á Châu đi vào quỹ đạo, còn phải chuẩn bị xây dựng dự án nghiên cứu, lót đường cho nền kỹ thuật cao cấp tiến vào thị trường.
“Chỉ cần em chịu khó điều dưỡng một thời gian thì sẽ tốt thôi. Lại , em chỉ là thì có chút gầy yếu mà thôi, chứ không đến nổi như con ma bệnh như . Về phần đi , nếu em cảm thấy không thoải mái thì sẽ xin nghỉ. Anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không lấy sức khỏe của mình cùng cục cưng ra điều dưỡng đâu. A, phải rồi, hay là chúng ta tìm thêm mấy người chuyên về điều dưỡng thai đi.”
“Nhưng mà... "Thiệu cau mày, : “Anh đã gọi điện thoại cho ông ngoại trước rồi, nếu ông ấy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì thì mới yên tâm.”
Tốt nhất là mời Hoắc lão gia đến ở cùng với bọn họ một thời gian, nếu ông đồng ý ở với bọn họ cho tới khi Cố Vân Khê bình an sinh ra bảo bảo thì càng tốt. Bên cạnh đó hắn cũng sẽ trang bị một đội ngũ y tế, tùy thời mà đảm bảo an toàn cho mẹ con .
Một giọng vui mừng vang lên: "Tiểu Khê, Cố Vân Khê, là em sao?”
Trước mặt bọn họ là một mặc trang phục y tá đang từ từ đi đến, trên mặt mang theo mộ nụ vui mừng.
Cố Vân Khê có chút sửng sốt, hỏi: "Chị là?”
Đối phương có chút kích , : "Chị là Lữ Tinh, lúc trước chúng ta đã từng ở cùng nhau trong đại viện đó, em không nhớ sao?”
"A, em nhớ rồi, bà Diệp bên cạnh..." Cố Vân Khê lập tức nhớ ra, đây là cháu của bà Diệp tên là Lữ Tinh. Cha mẹ Lữ Tinh đã mất sớm, hai bà cháu bọn họ đều sống nương tựa lẫn nhau.
Trước kia bà Diệp rất chăm sóc cho bốn em họ, nên từ khi bọn rời khỏi đại viện, Cố Vân Khê cũng cùng nơi đó cắt đứt liên lạc. Nhưng Cố Hải Triều ngược lại thì vẫn còn giữ liên lạc, không chỉ còn tiếp nhận vài người hàng xóm vào nhà máy để việc nữa.
Lữ Tinh nghe thì rất vui vẻ: “Tiểu Khê, em trưởng thành thật sự rất xinh đẹp, vừa rồi chị xém chút nữa đã không thể nhận ra em. Hay là chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi?”
Cố Vân Khê hiện tại vô cùng bận rộn việc học và công việc nên cũng đã hàn toàn quên mất đi những người hàng xóm này. Nhưng ấn tượng của đối với bà cháu Lữ Tinh thật sự vô cùng tốt. Bà của Lư Tinh thật sự là một người phụ nữ rất kiên cường, trong những năm tháng gian nan nhất thì bà ấy vẫn có thể một tay nuôi dưỡng tốt cháu của mình, phải đây là một người bà vô cùng từ ái thân thiện.
“Ha ha ha, thì tốt quá, hiện tại chị cũng là y tá ở đây sao? Bà Diệp cũng ở thành phố này luôn sao? Nếu muốn có cơ hội em muốn mời chị và bà Diệp ăn bữa cơm. "
"Chị nhất định cũng sẽ đón bà nội của chị tới. "Lữ Tinh thấy hàng xóm thân quen đã lâu không gặp nên cũng nhịn không thêm vài câu, bộ dáng trông vô cùng vui vẻ.
Lữ Tinh ghi danh vào trường y tế ở thành phố, lại tiếp, còn phải cảm ơn Cố Vân Khê đã giúp học bổ túc. Không chỉ Cố Vân Khê còn tặng những cuốn tư liệu ôn tập kia, những điều này tuy là chuyện bình thường đối với lại là sự hỗ trợ rất lớn.
"Nhìn thấy em thật sự quá tốt, đúng rồi, A Thái sống có tốt không?"Cô và A Thái không chỉ là học cùng lớp với nhau, mà cả hai còn là tốt nhất, do cuộc sống riêng của từng người, nên bọn họ dần dần đã không còn liên hệ với nhau nữa. “Chị hai em sắp kết hôn rồi, còn trai nhỏ của em hiện tại cũng sắp lấy vợ rồi. "Cố Vân Khê khi nhắc đến người nhà của mình thì tâm trạng phải là rất vui vẻ.
“Còn chị thì sao? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Lữ Tinh nghe thì không khỏi ngẩn ngơ, miễn cưỡng , : " Vẫn ổn.” Nhưng hình như nụ của quá cay đắng, không tự nhiên cho lắm.
Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, lúc trước khi bốn em bọn họ cùng nhau trải qua gian nan, mặc dù hai bà cháu Diệp cũng không khá hơn họ là mấy, xem ra cũng còn rất tốt.
“Chị gặp phải phiền toái gì sao? Nói cho em biết đi, để em xem có thể giúp gì cho chị hay không?”
Bạn thấy sao?