Cố Vân Khê vui vẻ, : "Không , thời gian quá gấp, tôi đành phải ôm máy tính xách tay cùng lên máy bay việc đó thôi.”
Mọi người trầm mặc, đây chính là khoảng cách giữa bọn họ và Cố Vân Khê sao?
Đồ ngọt đưa đến, Cố Vân Khê bảo người ta đưa một phần cho giáo sư Miller, giáo sư Miller rất nhanh đã chạy tới đây rồi.
Cô vừa ăn bánh gạo tím nước dừa, miệng đầy mùi nước dừa, vô cùng thơm ngon.
“Em nỡ sao?”
Cố Vân Khê chọn một cái bánh trứng ăn, : "Thầy, thầy có hiểu lầm gì với em sao? Em chính là thiện lương có như đó nha.”
Câu trả lời này tất nhiên giáo sư Miller không tin. Ông cùng Cố Vân Khê ở chung sáu năm, tuy không thể là hiểu hết con người , đại khái tính cách của ông vẫn là hiểu một đến hai phần.
Cô là người yên bản thân mình như mạng, lại là người có chủ kiến có ý tưởng, tâm chí thành thục không chỉ mà còn kiên định. Người như sẽ không hợp với hai chữ thiện lương.
"Em muốn điện thoại thông minh sao?"
Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ nhếch, : "Không, em muốn chip silicon, muốn chip. Sau này tất cả các thiết bị điện tử đều cần chip, bao gồm máy tính, điện thoại thông minh và các sản phẩm xung quanh.”
Müller khóe miệng giáo sư giật giật, ván này cũng đánh hay thật. “Em quả nhiên không giống người thường. Trong khi người khác còn đang ở trên mặt đất, còn em thì đã ở trên tầng khí quyển rồi."
Cô không điện thoại thông minh, mà lại chạy đi chip điện tử, thứ mà tất cả loại sản phẩm nào cũng phải cần có. Với danh tiếng và tài năng của , nhà máy sẽ xếp hàng tranh giành mua chip nhà sản xuất.
Điều đó có nghĩa là, tất cả những gì ấy hôm nay là mở đường cho những thời đại công nghệ cao trong thập kỷ tới.
Cố Vân Khê tươi trong trẻo, tựa như một không rành thế sự, nếu ông không quen biết từ trước, ông hoàn toàn không ra là người có nhiều tâm tư như ."Thầy, thầy sẽ giúp em, có đúng không?"
Giáo sư Miller biết một khi muốn việc gì, thì nhất định phải đạt mới thôi. "Nói đi, muốn tôi gì.”
Cố Vân Khê híp mắt : "Giới thiệu giúp em vài nơi bán dẫn ở Thung lũng Silicon đi.”
Làm bán dẫn thì không tránh khỏi Thung lũng Silicon, trước mắt sẽ xem giai đoạn đầu có thể hợp tác với bọn họ hay không.
“Giai đoạn đầu gia công cũng không tồi, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể nghiên cứu phát triển.”
Nếu không như thế, cũng không còn biện pháp nào khác, vì căn bản không kịp bắt đầu nghiên cứu cái lĩnh vực này.
Ông Miller hoàn toàn không biết rằng hiện tại còn chưa có gì trong tay, ngoại trừ một khái niệm.
“Với danh dự của em bây giờ, sẽ không ai cự tuyệt đâu.”
“Nhưng nếu như có ngài giới thiệu, sẽ có vẻ tốt hơn một chút. "Cố Vân Khê đương nhiên là sẽ không tự mình tới đó đàm phán rồi, vì như thế thì có chút mạo muội.
Cô từng học về ngành ‘vi điện tử’ khi còn ở nước M, nền tảng là có.
"Em muốn một đợt trao đổi kỹ thuật, không biết ai có hứng thứ đối với các loại lỹ thuật của thiết bị điện thoại thông tin này không?”
Cô hiện tại tuy chưa có gì, chỉ cần cho một chút thời gian, rất nhanh sẽ có.
Thứ đang đánh cược chính là thời gian.
Cô không thiếu tiền, chỉ thiếu nhân lực và thời gian, trước tiên cứ thử xem có thể tay không bắt sói trắng hay không đã.
“Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu giúp em. "Miller tiên sinh lại cầm lấy một miếng bánh ngọt lên, mặt lộ ý , : “Biểu hiện hôm nay của em rất tốt, cho tôi mặt mũi trước toàn thể mọi người.”
Lúc trước còn có người ông tuổi già hồ đồ, thế nào cũng sẽ bị cái người học trò này liên lụy.
Đúng là một đám người không có mắt, bọn họ như bởi vì bọn họ không biết Cố Vân Khê ưu tú cỡ nào.
Hiện tại thái độ bọn họ đã hoàn toàn thay đổi 180 độ, từng người từng người vây quanh ông điên cuồng khen Cố Vân Khê, khen ông vừa tinh mắt lại vừa có bản lĩnh, khỏi phải trong lòng ông hiện tại tự hào đến mức nào.
Cố Vân Khê ha ha.
Các học sinh núp trong góc nghe rõ ràng, hai mặt nhau, trong mắt không khỏi hiện lên một vẻ mặt khiếp sợ.
Đây quả nhiên là diệu kế!!!
Khi bọn họ còn đang ở đây ngây ngốc nghi ngờ, thì người ta đã an bài xong chuyện trong mười năm tới rồi.
Ngày cuối cùng của hội nghị là lễ trao giải, dựa theo quy trình trao ra giải thưởng ‘Tân Binh’ và giải thưởng ‘Thành tựu”.
Cố Vân Khê cho rằng đã kết thúc, lúc định rời đi thì chợt nghe MC trên sân khấu lớn tiếng : "Kế tiếp, còn phải phát một giải thưởng, tạm thời tăng thêm giải thưởng Thành tựu trọn đời.”
"Giải thưởng này trao cho người có đóng góp xuất sắc cho ngành công nghiệp thông tin điện tử, cảm ơn sự cống hiến quên mình của ấy, người đoạt giải là..."
“Cố Vân Khê.”
Cố Vân Khê lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trước đó thật sự là không nhận tin tức gì.
Giáo sư Miller bên cạnh nhẹ giọng : "Tối hôm qua toàn bộ thành viên đoàn chủ tịch thông qua quyết định này, đi lên đi, là thứ mà em nên có.”
Đây xem như phần thưởng giành cho , tuy rằng nó không có giá trị bằng cái mã nguồn tặng miễn phí cho bọn họ kia, ít nhất bọn họ phải gì đó, để khiến mọi người tin phục.
Bạn thấy sao?