Cố Vân Khê mỉm , ung dung và tao nhã, : "Tôi là vì sự phát triển lâu dài của ngành công nghiệp thông tin điện tử, hy vọng có thể mang lại lợi ích cho nhiều người hơn, hy vọng ngành công nghiệp này có thể tỏa sáng và nhiều người thấy hơn."
Phía dưới tiếng vỗ tay như sấm dậy: "Cảm ơn tấm lòng của ngài.”
Tề Thiệu người phụ nữ tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu kia, nhịn không nở nụ , thật đẹp a.
Cô là hoa hồng độc nhất vô nhị, sinh ra dưới ánh mặt trời, kiều diễm có gai, cũng sức mạnh vô cùngcường đại.
Cô là của hắn!
Trong một tràng vỗ tay sấm sét, có một người ngơ ngác ngồi, không có vỗ tay, có vẻ đặc biệt không giống với mọi người ở đây.
Cố Vân Khê ở trong đám người liếc mắt ông ta, nhíu mày : "Andrew tiên sinh, ngài có ý kiến gì không?"
Môi Andrew khẽ run rẩy, sau đó thở dài một hơi, : "Cô thắng.” Và chiến thắng cũng rất đẹp.
Ngành điện thoại di có một người cường đại đến như , những người khác đều không thể nào tỏa sáng nữa. Bởi, ánh sáng của quá mạnh.
Đáng sợ hơn chính là, còn trẻ như , còn có tương lai rất dài.
Chỉ có thể , những nhà khoa học cùng một thời đại với là một loại bi ai.
Cố Vân Khê đi xuống bục giảng, vô số người vây quanh, nhao nhao hỏi thăm tin tức chi tiết hơn.
Cô đem sáu chức năng này phân tích một chút cho bọn họ, cũng chỉ là ở cấp độ nhập môn mà thôi, không có quá đi sâu vào.
Mà bọn họ đều tin tưởng rằng, đã nắm rõ những thứ này.
Vừa nghĩ tới đây, mọi người không khỏi vô cùng kích , tranh nhau gia nhập đoàn đội của để cùng nhau nghiên cứu. Cố Vân Khê cũng khách khí mời bọn họ đi tham quan, không cụ thể là khi nào.
Cô nào nghiên cứu kịp chứ, chỉ có thời gian năm ngày viết bản thảo diễn thuyết, chỉ riêng mã nguồn này đã mất ba ngày, mới khiến mệt mỏi thảm đến như .
Nhưng, tất cả mọi người ở đây đều không biết việc này, mỗi người đều nhiệt như lửa.
Các phóng viên đưa micro tới trước mặt , ném từng câu hỏi ra cho giải thích.
Tề Thiệu mang theo vệ sĩ thật vất vả mới cứu từ trong đám người, một đường hộ tống trở về phòng.
Bây giờ đã hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, nơi: "Còn không có nổi tiếng bằng .”
“Cái đó không giống, chỉ nổi danh trong giới tài chính thôi."Tề Thiệu biết giới tài chính chỉ coi là nhỏ, là một trò chơi của một đám người có tiền mà thôi.
“Nhưng em thì khác, tương lai chỉ cần có người dùng đến sản phẩm điện tử đều sẽ biết tên của em, đây mới là chỗ trâu bò nhất.”
Cố Vân Khê vui vẻ, đây cũng chính là điều muốn.
“Em bỗng nhiên rất muốn ăn bánh đậu nành nước dừa.”
“Anh bảo người đi mua.” Tề Thiệu trợ lý một cái, : "Mua thêm chút trứng ốp và bánh trứng gà, bánh gạo tím nước dừa, mua nhiều một chút.”
“Vâng.”
Cố Vân Khê vui vẻ chờ đồ ăn đưa đến, chỉ vừa ngẩng đầu lên đã thấy mấy người học viên của mình biểu hiện tại rất rối rắm.
“Biểu của các người là sao đây?”
Học sinh Hoa Thanh Ngô Nham nhíu mày, : "Lão sư, vô tư thật. Tôi đang vừa vui vừa buồn đây.”
“Tại sao?” Cố Vân Khê khó hiểu .
"Cao hứng chính là lão sư của mình vĩ đại như , khổ sở chính là..." Ngô Nham chần chờ nửa ngày, gian nan đem lời phun ra: "Nếu đem kỹ thuật này giao cho quốc gia thì tốt rồi."
Nghiên cứu khoa học tuy không có biên giới, các nhà nghiên cứu khoa học lại có quốc tịch nha.
Cố Vân Khê có chút ngoài ý muốn, : "Mọi người qua thấy tôi thiện lương như sao?”
“Tôi không hiểu.” Ngô Nham tuy là hành sự chuyên nghiệp, dù sao cũng là một con mọt sách chân chính, nên sẽ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như thế nào? Nếu không ta cũng sẽ không ra lời như trước mặt mọi người.
Nếu ta hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho dù muốn , cũng sẽ riêng với một mình mà thôi.
Cố Vân Khê hơi trầm ngâm, về phía các học sinh khác, : "Các người thấy thế nào?”
Triệu Kim Thụy không cần nghĩ ngợi : "Lấy hiểu biết của tôi đối với , hẳn là có an bài khác. Cô từ trước đến nay luôn trân trọng cảm gia đình, cũng là người sẽ vĩnh viễn đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu.”
Những người khác cũng nhao nhao theo: “Lão sư, mặc kệ như thế nào, tôi đều sẽ tin tưởng trí tuệ của .”
"Tôi không thể đoán , luôn là người thông minh nhất."
"Lão sư, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, một thiên bản thảo diễn thuyết này của rốt cuộc là mất bao nhiêu thời gian?"
Đây là câu hỏi quan trọng nhất, tất cả mọi người hiện tại đều rất muốn biết.
“Một năm? Hai năm sao?”
Lời của Cố Vân Khê như đưa ra một cái tát thật mạnh đến cho bọn họ: "Năm ngày.”
Mọi người:...”Cô giỡn sao?”
Bạn thấy sao?