Cô không biết mổ cá, cũng không biết mổ lươn vàng giống , đời trước khi đi đến chợ mua cá ông chủ tên là gì đó mổ xong hết rồi chỉ việc mang về nhà rửa sau đó trực tiếp cho vào nồi.
Chờ Vệ Thế Quốc dậy rồi lại đi.
Tô Tình vào trong phòng bếp bếp lửa một hồi, thật ra thì có chút hài lòng với lần xuyên sách không giải thích này.
Bởi vì điều kiện sống nơi đây cũng tạm , nếu để cho ở trong nhà gạch mộc (gạch phơi nắng không nung), dùng vại sành để nấu cơm, thì thật sự là muốn choáng đầu đó.
Đừng tưởng rằng không có ai dùng vại sành để nấu cơm, trong thôn có không ít nhà không có nồi, đúng thật là có rất nhiều người đều dùng vại sành để nấu cơm, cho nên so ra thì Tô Tình cảm thấy bản thân nên thỏa mãn vui mừng.
Nhìn lửa xong rồi thì rửa hai quả trứng gà rồi để vào trong nồi.
Sau đó đi tới sân sau xem gà con, ba con gà con có hơi sợ người lạ, chen chúc vào một chỗ ngủ cùng nhau, bây giờ còn chưa dậy.
Tô Tình cũng không gì khác, chỉ ở trong sân vận nhẹ nhàng một chút, cũng không dám vận mạnh, chỉ vặn hông rồi duỗi chân, không dám gập mình.
Lúc Vệ Thế Quốc đi ra, thấy đang uốn éo cái mông ở trong sân.
"Bây giờ vẫn còn sớm, sao không ngủ nhiều thêm một lát?" Rốt cuộc thì vẫn là sống cùng với nhau, mặc dù người ta đối xử với bằng thái độ rất lãnh đạm, cũng nên chào hỏi người ta một câu, nếu không thì mắt lớn trừng mắt nhỏ có biết bao lúng túng chứ?
"Vại nước hết nước rồi." Vệ Thế Quốc .
Tối hôm qua khi về đã thấy, cho nên cũng phải đi gánh nước.
"Vậy đánh răng xong rồi đi đi." Tô Tình .
Vệ Thế Quốc mặt không biểu cảm đánh răng rửa mặt, sau đó gánh hai thùng nước đi ra khỏi cửa.
Anh em tốt Vương Cương của cũng đúng lúc đi ra gánh nước, thấy liền nháy mắt : "Thế Quốc, có phải là thanh niên tri thức Tô đã bị cậu thu phục rồi hay không? Tôi thấy ngày hôm qua ấy đến tìm tôi hỏi thăm cậu, là có quan tâm đến cậu rồi đó."
Người trong thôn có ai mà không biết chuyện kia của thanh niên tri thức Tô chứ, vô cùng vi mê thanh niên tri thức Bùi, ngày hôm qua lại tới chỗ ấy hỏi thăm Vệ Thế Quốc, đây chính là rất quan tâm, Vương Cương cảm thấy người em này của ấy có thể là mây đen bay đi thấy trăng sáng rồi.
Vệ Thế Quốc khịt mũi.
Người phụ nữ kia thay đổi thái độ với là vì cái gì đều biết, chờ ba mẹ gửi tiền và phiếu lên, đến lúc đó sẽ khôi phục bộ dạng vốn có thôi.
"Sao thế?" Vương Cương bộ dạng mới vừa rồi của thấy khó hiểu .
Vậy là còn chưa thu phục sao?
"Người ta là thanh niên tri thức, sau này muốn trở về thành phố." Vệ Thế Quốc .
Vương Cương không nhịn mà chậc một tiếng: "Tôi cậu rốt cuộc là có bị ngu hay không , tôi và cậu bằng tuổi nhau, con trai lớn của tôi năm nay cũng năm tuổi, con trai nhỏ năm nay hai tuổi, cậu không thấy thèm sao? Người tri thức Tô là người có ăn học, nếu như cậu để cho ấy sinh con cho cậu, về sau cũng đã cắm rễ ở đây rồi, sẽ không đi đâu, còn có sau này con của cậu cũng sẽ có một người mẹ có ăn học!"
Vệ Thế Quốc không đáp lời.
Nếu như thấy hai con trai của người em tốt mà không thèm là giả, người em tốt kết hôn năm mười tám tuổi, mười chín tuổi ba, năm hai mươi tư tuổi con trai lớn năm tuổi.
Nhưng lại chẳng có gì cả.
Trước khi Tô Tình đến, mặc dù thành phần không tốt cũng có không ít người vừa ý , chỉ là không hài lòng với điều kiện nhà người ta.
Đừng tưởng rằng là phú nông thành phần thì sẽ kết hôn tùy tiện, mặc dù trầm mặc ít nhẫn nhục chịu khó, trong thực tế vẫn cầu rất cao với một nửa kia.
Chỉ là không ngờ tới cuối cùng lại vì nhảy xuống sông vớt người lên mà lại bị người ta bám vào.
Bị bám víu thì cũng thôi đi, cam chịu số phận là rồi, khổ nỗi là người ta hoàn toàn không có cảm gì với cả, chỉ là ôm một loại tâm tính lợi dụng thôi.
Cho nên thấy thèm hai đứa con của Tiểu Phát thì cứ thèm đi, Vệ Thế Quốc thật sự không có một chút ý muốn nào cả.
"Cậu đừng có ngu ngốc, mặc dù bây giờ thanh niên tri thức Tô chưa nghĩ thông, cõi đời này có ai là không thể sống thiếu người nào đó chứ? Hôm nay đã gả cho cậu, nhất định là không thể tiếp tục với thanh niên tri thức Bùi nữa, cậu phải nắm chắc lấy cơ hội, cậu tướng mạo của thanh niên tri thức Tô đi, lại còn là học sinh tốt nghiệp trung học, nếu như không phải bây giờ không có cách nào thi lên đại học thì có khi người ta còn là sinh viên nữa đó, đây chính là một con thiên nga trắng đó biết không, cậu phải dỗ dành nhiều vào, dỗ cho người ta ở lại sống với cậu, về sau phúc của cậu vẫn còn ở phía sau đó!" Vương Cương với vẻ mặt của người sành sỏi: "Tương lai đức bé vừa sinh ra, thanh niên tri thức Bùi gì đó toàn bộ đều bị vứt ra sau đầu hết!"
Bạn thấy sao?