Xuyên Sách Về Thập [...] – Chương 7

Chờ một lần nữa trở lại thì trời cũng đã sắp tối rồi. 
Tô Tình đã sớm đuổi Thái Mỹ Giai đi, thấy bây giờ mới trở về lại không nhịn : "Em đợi rất lâu rồi đó, thấy chưa về còn đi hỏi em tốt Vương Cương của , ấy đã xong việc từ lâu rồi, sao bây giờ mới về?"
"Đi bắt lươn." Vệ Thế Quốc lời ít ý nhiều
Tô Tình vào trong giỏ, bên trong lại có đến mười mấy con lươn, hơn nữa tất cả còn đều không nhỏ. 
"Sao con lươn này lại không giống những con khác ?" Tô Tình thấy một con lươn to khác,
"Lươn vàng." Vệ Thế Quốc với vẻ mặt không hề biến đổi, hôm nay vận may tốt, trên đường bắt lươn lại chộp một con lươn vàng to, chắc cũng phải cỡ hơn một cân. 
Ánh mắt Tô Tình phát sáng lên, : "Không tệ, không tệ, tối hôm nay, ngày mai em sẽ một bữa lươn kho dưa chua để ăn!"
Nếu như không nghe những lời khi ở cửa, có lẽ Vệ Thế Quốc sẽ có biểu cảm khác, biết, còn lời gì dễ nghe hơn không?
Người phụ nữ này hôm nay không có tiền cho nên trở nên bắt đầu giở vẻ mặt ôn hòa ra với rồi, chờ ba mẹ gửi tiền và phiếu lên cho thì sẽ lập tức khôi phục bộ dạng vốn có chứ gì?
Anh cũng không thèm để ý tới, chỉ cần không phải ở nhà loạn lên là rồi!
"Anh mau đi ăn cơm đi, những thứ kia đều là để phần , em không đợi nên đã tự mình ăn trước rồi." Tô Tình
Vệ Thế Quốc chưa gì, rửa tay và mặt sau đó thì đi ăn cơm. 
Có cháo ngô xay để ăn, còn có trứng chiên dưa chuột, cũng không hỏi vấn đề gì khác, nếu giữ lại cho thì cứ ăn thôi. 
"Trong nhà thiếu rất nhiều thứ, nhất là dầu, nấu cơm xào rau đều không thể thiếu , có cách nào lấy hay không?" Tô Tình vừa lấy cái giỏ đựng lươn bên trong và lươn vàng để vào trong chậu gỗ, rồi lại rót một chút nước vào cho nó nhả bùn ra, vừa với
Tuy là như , biết có cách, trong tiểu thuyết không có viết, dẫu sao cũng không phải là nhân vật chính, sau khi biết nữ phụ mang thai xong, đã mang về không ít thứ tốt. 
Chỉ có điều một nửa đã bị nữ phụ Tô Tình đưa cho thanh niên tri thức bên kia, còn một phần tư thì cho người thân Thái Mỹ Giai, còn dư lại bản thân mới ăn. 
Nhưng những thứ này sao có thể nuôi bản thân chứ, nên về sau mới xảy ra chuyện sinh non ngoài ý muốn kia. 
Tạm thời không bàn đến những chuyện này, nữ phụ Tô Tình có thì cũng muốn có, đời trước có một người tốt mang thai, ba tháng đầu có bổ sung vitamin b11 gì đó. 
Nhưng điều kiện bây giờ có hạn, những thứ này không có cách nào bổ sung , cũng chỉ có thể thông qua ăn uống để tẩm bổ thôi. 
Cho nên sẽ không khách sáo. 
Đối với những gì với Vệ Thế Quốc cũng chẳng có gì bất ngờ cả, rất hiểu người phụ nữ này cầu cao bao nhiêu đối với điều kiện sống, với bản thân thật ra thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, ăn thế nào cũng , tùy tiện qua loa ăn một miếng bánh bột ngô cũng chẳng có vấn đề gì cả, vì để cho không ầm ĩ, chỉ cần không phải chuyện gì quá mức, đều sẽ lấy cho
Cháo ngô xay nấu rất đặc, còn có trứng chiên dưa chuột, mùi vị cũng không tệ. 
Anh ăn hết tất cả không chừa lại chút nào cả, ăn khoảng bảy phần cháo, ăn xong : "Tôi đi đến xưởng ép dầu bên kia hỏi xem, sẽ về muộn, cứ ngủ sớm một chút đi."
Tô Tình rất hài lòng, bây giờ muốn hành , ngoài miệng vẫn khách sáo : "Cũng không cần gấp gáp như , hôm nay cũng mệt rồi, nếu không thì nghỉ ngơi trước đi, trong phòng bếp vẫn còn mà."
Vệ Thế Quốc không gì, ra cửa đi vào màn đêm. 
Tô Tình cũng coi như là biết tính trầm mặc ít của , không để ý tới thái độ này của rồi đóng cửa lại, rồi bản thân tự đi vào phòng tắm. 
Trong thời đại này, nông thôn cũng chẳng có phòng tắm gì cả, đều là tự mình bưng vào phòng rồi tắm. 
Tô Tình vừa tắm rửa vừa nghĩ ngợi, chờ Vệ Thế Quốc rảnh rỗi chắc là phải kêu sửa lại phòng tắm cho ở sân sau. 
Cô tắm khoan khoái xong rồi mới mới giặt quần áo đem đi phơi khô. 
Làm xong những chuyện này cũng không có việc gì để nữa, bởi vì thật sự là không có những hạng mục giải trí nào khác cả, ngoại trừ sinh hoạt về đêm của vợ chồng kia, nếu không thì sao bây giờ nhà nhà đều có nhiều trẻ con như chứ?
Thời gian quá sớm nên Tô Tình cũng không ngủ yên giấc , cho nên thắp đèn dầu bắt đầu lúc soát tủ quần áo của mình. 
Thật ra thì quần áo của cũng không ít, đặt trong thời đại này có thể là nhiều. 
Hơn nữa, còn phát hiện ra trong ngăn kéo của có hai đôi giày da nhỏ, không thích hợp để đi ở nông thôn, những thứ này đều là mua mới, chưa đi mấy lần. 
Tô Tình cảm thấy có thể bán bớt một đôi đi, chỉ chừa lại một đôi là đủ rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...