Trước kia lúc chưa gả cho Vệ Thế Quốc thì đã như , sau khi gả qua rồi vẫn như cũ mà theo ý mình, nhà mẹ đẻ của tháng này đã gửi đồ cho hai lần rồi, người trong thôn ai cũng biết cả.
Càng phải biết là nhà mẹ đẻ biết mang thai rồi thì vô cùng vui mừng, Một chút cũng không ghét bỏ người con rể nông thôn này,
Nếu không thì sáu Vương trong thôn sao không ganh tị đây? Nhưng ganh tỵ cũng không chỉ sáu Vương, một số người độc thân chưa cưới vợ thấy trẻ trí thức xinh đẹp như Tô Tình mà thật sự gả cho Vệ Thế Quốc, đến giờ còn mang thai dự tính trôi qua một cuộc sống tươi đẹp rồi, người ganh tỵ quả thật không ít.
" Mấy cái đồ này đều có thể , không cần phiền tới bố mẹ đâu." Vệ Thế Quốc xách gói đồ đã đóng bao kĩ dẫn lại nơi ăn bánh bao trên đường ăn cơm, thì với .
Tô Tình một mặt dáng vẻ ngơ ngác, : " Mấy cái này cũng không phải dễ mà mua , kiểu gì?"
"Khụ, có quen biết vài người." Vệ Thế Quốc một cái, nhẹ nhàng : " Chỉ cần có tiền mà , bọn họ có thể châm chước cho ."
Tô Tình trong lòng thỏa mãn, có thể tính đây là đồng ý cho biết một cái bí mật rồi đi.
Trong bụng này rốt cuộc cũng là con của , để tâm rồi, bằng không bằng cái miệng kín mít này e rằng cả đời cũng không nhất định sẽ cho .
" Như không an toàn biết bao nhiêu, giờ đây em đang mang thai, mấy mẹ con em đều dựa vào cả, chẳng may có chuyện gì mấy mẹ con em biết sao đây? Em không muốn đi mạo hiểm đâu, vẫn là dùng phiếu của cha mẹ em gửi qua là rồi." Tô Tình .
Vệ Thế Quốc nghe thấy mấy từ ‘mấy mẹ con em’, trong lòng đừng biết bao nhiêu an ủi, hơn nữa trong lời của cũng ngập tràn sự quan tâm lo lắng cho , điều này cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Cũng không phải sẽ nguy hiểm như đâu, chẳng qua hiện tại cũng không tiện, đợi vào đông rồi, tới lúc đó buổi đêm dễ ẩn nấp hơn." Vệ Thế Quốc .
Tô Tình nghe hiểu rồi, : " Mấy cái này em cũng không hiểu lắm, chẳng qua trong lòng em an nguy của là quan trọng nhất, cái gì cũng không quan trọng bằng việc an toàn về nhà cả, nếu mà phải đi ra ngoài thì phải nghĩ nghĩ tới em và con của chúng ta."
" Ừm." Vệ Thế Quốc nghiêm túc đồng ý với , trong lòng đầy những trách nhiệm nặng nề.
Trước kia lúc chỉ có một mình, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới mấy chuyện này, cũng rất hiếm khi dùng mấy mối quan hệ của bản thân, nhiều nhất là thấy nhà chị cả gặp khó khăn, sau đó mới nhân đêm đen mà đem qua cho bọn họ một ít thịt cùng trứng, lương thực.
Bản thân rất ít khi đi mấy chuyện này, đây rõ ràng là nghèo tới kêu leng keng mà.
Song nay tự nhiên không giống như trước đây.
Anh đã có vợ rồi, vợ còn đang mang thai con của , đây toàn là trách nhiệm, có thể không ăn, người vợ đang mang thai của lại không thể như , bây giờ nếu như đứa bé còn trong bụng mẹ không ăn nhiều đồ ngon một chút, sau này sinh ra rồi thân thể sẽ rất yếu, cũng có thể sẽ rất nhỏ rất gầy, tiếng khóc cất lên cũng sẽ giống như tiếng mèo kêu .
Người ta mang thai một đứa đã như rồi, đừng là vợ còn mang tận hai đứa.
Lúc Tô Tình cùng Vệ Thế Quốc đến, cũng đã gần trưa rồi, Tô Tình rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng không , chuyện gì cũng không hỏi, chỉ đi theo Vệ Thế Quốc.
Trước kia khi lại đây, Vệ Thế Quốc đều để đợi ở bên ngoài, lần này Vệ Thế Quốc lại trực tiếp dẫn vào bên trong.
Cái sân này cũng không nhỏ, là một đôi vợ chồng già sống ở đó, Vệ Thế Quốc ở ngoài cửa gọi vài tiếng, bà lão liền đi ra.
Nhìn thấy Vệ Thế Quốc thì không gì, ánh mắt chuyển hướng qua Tô Tình.
" Đây là vợ của cháu." Vệ Thế Quốc .
Bà lão lúc này mới chịu tránh ra, bà lão ra ngoài cửa sau khi xác nhận không có người đi theo, mới mở miệng : " Đi vào trong phòng đi."
Vệ Thế Quốc liền dẫn Tô Tình vào trong ngồi xuống, không bao lâu sau, bà lão liền bê hai bát mì lớn lên, trên bát mì không chỉ có miếng thịt bò, mà còn một cái đùi gà rất to!
Tô Tình vô cùng thản nhiên, mặc dù bụng đã rất đói rồi, vẫn hướng Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc gật đầu, Tô Tình lúc này mới nhẹ với bà lão : " Cảm ơn bà thím."
Bà lão một tiếng với Vệ Thế Quốc: " Vợ của cậu không tệ."
Trên mặt Vệ Thế Quốc lộ ra hai phần mềm mại, gật đầu ý để Tô Tình ăn mì.
Anh có thể ăn rồi, Tô Tình cũng không ngại nữa, liền trực tiếp bắt đầu ăn bát mì bò, đùi gà lớn cũng bị ăn vào bụng, cuối cùng nhịn không nổi mà ợ một cái!
Quả nhiên đi theo có thịt ăn !
Không biết đã bao nhiêu lâu rồi mới ăn thịt thỏa thích như , đúng là để ăn cho đã miệng mà.
Đùi gà của Vệ Thế Quốc còn chưa ăn, muốn tìm bà lão xin giấy thấm dầu bọc cái đùi gà này lại, để dành cho ăn buổi tối.
Bạn thấy sao?