Nguyên nhân thứ nhất do nhà là phần tử phú nông, thứ hai chỉ đơn độc một mình, là con trai duy nhất trong nhà, ngay cả người giúp đỡ cũng không có.
Vương Mạt Li có điều kiện tốt, ta chọn tới chọn lui cũng không thấy ai bì với Vệ Thế Quốc, ngay thời điểm này Vệ Thế Quốc lại vì cứu thanh niên trí thức Tô rơi xuống nước mà bị thanh niên trí thức Tô vu vạ, điều này cho Vương Mạt Li rất khó chịu.
Đương nhiên cảm của ta đối với Vệ Thế Quốc cũng không có sâu đậm bao nhiêu, nếu không sao lại kén cá chọn canh, vốn cũng tính là một ứng cử viên, mà bị cướp đi như , Vương Mạt Li đương nhiên không vui vẻ nổi.
Được dịp hôm nay thấy Vệ Thế Quốc còn cùng vợ đi bệnh viện khám thai, trong lòng ta hơi khó chịu nên đi kiếm chuyện.
Nhưng Vương Mạt Li không ngờ rằng Tô Tình lại có phản ứng này, không nổi giận cũng thôi đi mà cũng chẳng thèm quan tâm đến. Ánh mặt của thế nào mà cứ luôn lơ đễnh về phía Vệ Thế Quốc?
Đây là cái gì , lẽ nào còn đau lòng Vệ Thế Quốc không ngồi xe lừa mà phải đi bộ? Có cần thiếu hơi đến không!
Lẽ nào đúng như người trong thôn , điều này là do mang thai, vì đổi tính muốn cùng Vệ Thế Quốc chung sống thật tốt đẹp.
Vương Mạt Li Tô Tình thế này, nhất thời không có hứng chuyện nữa, chỉ đằng hắng :
"Khám thai thôi mà, còn bắt Vệ Thế Quốc cùng lên thị trấn, cũng giỏi thật đấy!"
"Các cứ ngồi đi nhé, tôi xuống đi bộ chút, ngồi lâu lưng tôi hơi đau." Tô Tình . Sau đó lớn báo cho xe lừa dừng lại, tự mình xuống xe.
Lão Từ đánh xe cũng không gì chỉ bảo: "Vậy chúng tôi đi trước nhé?"
Tô Tình vẫy vẫy tay: "Mọi người đi đi."
Vương Mạt Lị cùng những khác dùng ánh mắt không thể tin nổi thanh niên trí thức Tô lười biếng có tiếng này, nhất là điệu bộ vui vui vẻ vẻ chạỵ bước nhỏ đến bên Vệ Thế Quốc, giống như là dáng vẻ đi gặp tân lang của mình .
"Chú Từ, đi mau đi mau, thanh niên trí thức Tô này sến súa chết đi !" Vương Mạt Lị chịu không nổi .
"Đúng , tôi cũng ngại đó!"
"Người mà thanh niên trí thức Tô thích thật sự là Bùi Tử Du mà không phải Vệ Thế Quốc sao? Tôi thấy ấy sợ là đã tha thiết Vệ Thế Quốc?"
"Tôi cũng nghi ngờ đó, cái dáng vẻ kia thiếu điều muốn nhào vào trong lòng Vệ Thế Quốc!"
Một đám con bắt đầu xì xà xì xầm, Vương Mạt Li cũng không nhịn về hướng hai người kia, sau đó càu nhàu, chẳng trách là người đến từ thị trấn, đúng là không biết xấu hổ!
Bên này Vệ Thế Quốc cũng đang bối rối, Tô Tình chạy bước nhỏ lại rồi hỏi: "Sao lại xuống xe?"
Nhìn thấy xe lừa không có đợi mà chạy đi luôn rồi, Vệ Thế Quốc liền gọi với theo lão Từ.
"Đừng gọi đừng gọi, em không quen ngồi xe lừa nên xuống xe, chúng ta cùng đi bộ đi." Tô Tình .
Từ thôn đến đây đã sắp một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, chỗ thị trấn quả thật xa, nhiều nhất cũng còn nửa chặng đường thôi, đi .
Vệ Thế Quốc cung phản xạ chậm lúc hiểu vấn đề hai tai tự nhiên hơi phiếm hồng, vẫn : "Đoạn đường còn xa, em không nên xuống xe đi bộ với ."
"Ai thèm đi với , em ngồi xe thấy khó chịu, người mang thai không thể ngồi quá lâu, bình thường phải đi đi lại lại mới , cái này là chị dâu Cương với em đó." Tô Tình quay khuôn mặt hơi ửng đỏ đi rồi .
Vệ Thế Quốc dái tai nhỏ xinh của ấy, trong lòng lan ra từng hồi rung nhẹ, xe lừa đã đi xa rồi, Vệ Thế Quốc quanh bốn phía cũng không biết tìm đâu ra dũng khí : "Anh sẽ đối xử tốt với em!"
Giọng giống như là lãnh đạo tuyên thệ , mặt Tô Tình không khỏi nóng lên, mà vẫn nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, biểu thị đã biết rồi.
Sau đó lại : "Có phải do em mang thai con của , vì mới như thế không?"
Vệ Thế Quốc lắc đầu : " Không phải!"
Tô Tình vào mắt liền hiểu, mỉm : "Nhanh đi thôi, nếu không đợi lúc đến thị trấn thì trời cũng tối rồi."
"Ừ." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Cái tên khờ này cùng đi với mà còn không biết nắm tay , sau khi đi một đoạn, Tô Tình không nhịn nữa cố ý đi lại gần , sau đó bộ vô chạm tay mình vào tay .
Vệ Thế Quốc vẫn thờ ơ không có tĩnh gì, lúc mà Tô Tình không nhịn nổi trong lòng dâng lên cảm giác mất mát do cái tên khờ này, thì Vệ Thế Quốc nắm lấy tay .
Tim Tô Tình đập có chút nhanh, không kìm mặt ấy, Vệ Thế Quốc lại chỉ về phía trước, nếu như mang tai không đỏ lên thì thật là không ra điều gì cả.
Điều này khóe miệng Tô Tình không khỏi giương lên một nụ , cũng không gì, cùng tay trong tay đi như thế.
Trên đường không có người, rất nhanh đã đến thị trấn, Vệ Thế Quốc lúc này mới buông tay ra.
Bạn thấy sao?