Mặc dù vẫn có thể ly dị, gia đình bà và ông Tô không có quy tắc ly hôn như , kết hôn thì phải thật tốt, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó!
Nhưng thật ra bà Tô có tính toán, bởi vì lúc trước con bà đâm đầu vào tường không thèm quay lại, kiên quyết đi theo thằng nhóc nhà lão Bùi kia, bà cũng muốn để cho con đi trải nghiệm chút khổ cực, một hai năm qua đi, cũng có thể đón về tiếp nối công việc, đến lúc đó kết hôn cũng không muộn.
Ai mà ngờ đứa con bất hiếu lại thành ra như , bà quyết định xin nghỉ nằm ở nhà một ngày, ngực bị đau nhói lên vì tức giận.
"Mẹ nó, mẹ nó mau ra đây, bà mau ra đây!" Ngoài mặt ông Tô không thèm để ý đến thái độ của vợ ông, nhiều năm qua đi đã thành thói quen của ông, tất nhiên lúc này không kích nổi.
"Kêu cái gì, có phải con bé chết tiệt kia lại ra tai họa gì rồi không? Đều tại mấy người cưng chiều để cho nó đi ra ngoài, không biết sau này phải thế nào!" Lúc Bà Tô đi ra với chiếc tạp dề trước người, tức giận .
"Con tôi, con của chúng ta..." Ông Tô đến mức không nên lời.
Sắc mặt bà Tô căng thẳng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lấy bức thư ra, đọc nhanh như gió qua một chút quả thực đúng là con bà mang thai, bà Tô có chút trợn mắt há hốc mồm.
"Bà nó ơi, chúng ta sắp lên chức ông bà ngoại rồi!" Ông Tô cao hứng .
Bà Tô cầm bức thư trong tay, không kịp phản ứng, : "Chuyện... Chuyện này có phải hơi nhanh rồi không?"
"Tính ra cũng không khác mọi người là bao, còn không nhanh?" Ông Tô .
Bà Tô trừng ông một cái, : "Dáng dấp thế nào cũng không biết, con nhóc chết tiệt này dám đi lấy chồng, hôm nay đến cả con cái cũng có rồi!" Bà vẫn không nhịn nổi sự tức giận.
"Bà trong thư xem, Tình Tình đã biết sai, lời xin lỗi với chúng ta, bây giờ con bé cũng không quá tệ, con rể chúng ta tốt vô cùng, con bé tết năm nay sẽ cố gắng xem xét một chút, đến lúc đó còn có khả năng sẽ trở về!" Ông Tô .
Chuyện mang thai viết đầu thư, bà Tô thu lại tinh thần tiếp tục xuống thì thấy đứa con ngang ngược của bà lời xin lỗi phía sau.
"Hừ, tự biết mình sai rồi sao, đúng là thiếu roi thiếu vọt, trước kia tôi muốn đánh nó ông cứ luôn can ngăn, chiều nó để bây giờ thành ra bộ dạng này!" Bà Tô hừ lạnh .
"Hôm nay Tình Tình gả cũng đã gả rồi, bà xem giọng điệu của con bé trong thư, hiển nhiên không gả sai, cũng không quá tệ, những năm gần đây ngoại trừ thằng nhóc nhà họ Bùi kia thì cũng không coi thường gì nữa, hôm nay con bé có thể những lời thích như , người này nhất định cũng không không kém cạnh." Ông Tô .
"Thôi đi, chỉ dựa vào đôi mắt của nó thì có thể ra cái gì là tốt? Điều kiện của nhà lão Bùi kia, mẹ con nó đều là những loại người gì, nó cũng muốn gả sao? Thật không biết sự thống khổ của nhân gian." Bà Tô hừ .
Lời bà mắng là cay nghiệt nhất, vé sữa bột cuối cùng cũng là bà tìm người đổi cho , vốn dĩ Tô Tình muốn mỗi tháng một túi cũng không hề quá đáng lần này tính toán thế nào, nhà gửi tới ba túi.
Em trai của gửi dĩ nhiên cũng viết thư cho , ngoài việc cho biết sự vui mừng của gia đình về chuyện mang thai, còn cho biết về lai lịch của sữa bột.
Là bà Tô đã lôi kéo mối quan hệ để đổi lấy, không cần dùng tiết kiệm, sau này mỗi tháng đều có.
Tô Tình vô cùng cảm , trong ấn tượng của , người hung dữ nhất trong nhà chính là mẹ. Gia phong của nhà họ Tô là từ phụ nghiêm mẫu điển hình, tính khí của cha rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nổi giận đối với những người con.
Người có tính khí nóng nảy là mẹ , khi còn bé không ít lần muốn đánh . Nhưng đều bị cha cản lại.
Nhưng vẫn sẽ mắng , mà trong lòng cũng rất thương , nếu không, đoán rằng sẽ cho tới ba túi sữa bột. Tô Tình vừa cảm vừa rót một cốc sữa bò uống.
Lúc này vợ của Vương Cương đi tới, : "Thanh niên trí thức Tô, có nhà không?"
"Chị dâu vào nhà đi, em ở đây." Tô Tình nghe tiếng liền đi ra.
Vợ Vương Cương đi vào, : "Chị hỏi thăm cho em rồi, ngày mốt lão Từ phải vội đánh xe lừa vào trong thị trấn, đến lúc đó em có thể đi theo."
Tô Tình gật đầu: "Cảm ơn chị dâu."
Bạn thấy sao?