Vệ Thế Quốc gánh hai thùng nước đầy, : "Tôi đi về trước, chờ lát nữa cùng nhau đi việc."
"Được." Vương Cương đáp lại một tiếng.
Trên đường về nhà Vệ Thế Quốc không gì cả, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không có, bởi vì mặc dù thời gian kết hôn chưa lâu lắm, có thể hiểu một hai về tính nết của người phụ nữ kia, không đâm vào tường không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chính là kiểu người như thế này.
Tốt nhất là vẫn không nên dây vào, mấy cái lý do vì đứa bé gì đó, không tin một câu nào cả.
Khuya ngày hôm trước đã cho đến bây giờ nhớ lại vẫn còn hối hận.
Tô Tình cũng không biết người đàn ông này ngoài miệng trầm mặc ít trong lòng lại có một đống lời như , thấy trở về thì : "Hai thùng nước cũng đủ dùng rồi, đi mổ lươn vàng đi."
Vệ Thế Quốc ừ một tiếng, dĩ nhiên chuyện mổ lươn vàng đối với mà là vô cùng dễ dàng, sau khi mổ lươn vàng, cắt xong lại gánh thêm hai thùng nước về, đổ đầy vại nước.
Bây giờ cơm trong nồi cũng đã hấp xong rồi.
Tô Tình lấy cơm ra, còn xem một lần xem cơm có sống hay không, hiển nhiên là không, cơm hấp vẫn là rất thuận lợi, dẫu sao thì cũng chẳng cần kỹ thuật hàm lượng gì cả.
Cô lấy trứng gà ra, sau đó mới bắt đầu hầm dưa muối lươn vàng.
Bữa sáng hôm nay chính là trứng luộc cộng thêm một đĩa dưa muối lươn vàng, còn có một đĩa nộm dưa chuột, ăn cùng với cơm.
Vệ Thế Quốc ăn bữa sáng này mà rất hài lòng, ăn xong tự giác đi rửa bát đũa, khi rửa bát cũng suy nghĩ, nếu như ngày nào cũng có thể nấu cơm cho , cho dù có trở mặt vô cũng có thể chấp nhận .
Trứng luộc thì không có mùi vị gì mấy, dưa muối hầm lươn vàng ăn rất ngon, cũng biết nấu cơm, không nấu ngon như người phụ nữ này.
Làm xong lại đi ra sân sau hái hồng ngoại ăn, lập tức thấy ba con gà con, chuyện này cho ngẩn người ra.
Tô Tình đúng lúc lấy cháo cho gà con ăn, thấy đang gà con chỉ : "Chúng ta cũng không thể cứ đổi trứng gà mãi ở bên ngoài , vẫn là tự mình nuôi một con gà mái để đẻ trứng tốt hơn, năm nay chắc chắn là không có trứng để ăn rồi, em đoán là phải nuôi đến đầu mùa xuân sang năm mới ."
Đầu mùa xuân sang năm bụng cũng đã rất lớn rồi nhỉ? Đến lúc đó chắc chắn sẽ biết là sinh đôi, nếu như gà có thể đẻ một ngày một quả trứng thì sẽ có công dụng rất lớn.
Vệ Thế Quốc dời tầm mắt khỏi cái bu gà, đi tới chỗ giàn dưa hái một quả hồng ngoại gặm lấy, : "Tôi đi đây."
Còn rốt cuộc thì người phụ nữ này muốn gì, thì cứ mặc kệ muốn gì thì đi.
Nhưng thẳng đến khi đi tìm Vương Cương để cùng đi , làn hương trên cơ thể của người phụ nữ kia mà trước đó không có cứ quanh quẩn trong đầu xua mãi không đi.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là nghĩ như thế nào chứ!
Chưa bao lâu tiếng còi bên ngoài đã vang lên, Tô Tình cũng phải chuẩn bị đi , không dám mấy công việc mệt nhọc, bây giờ trong bụng còn chưa hai đứa bé đó, cho nên cứ mặt dày đi theo đại đội trưởng , cơ thể không thoải mái.
"Vậy là còn muốn nghỉ ngơi một ngày nữa hả? Tôi thấy vẻ mặt cũng không kém mà!" Đại đội trưởng tức giận .
Những thanh niên tri thức này đúng thật là chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhất là thanh niên tri thức Tô này, quả thật là lười chảy thây ra, vẫn là đứa cháu trai đáng tiếc Thế Quốc kia là một thanh niên tốt.
"Tôi chỉ không mấy việc nặng, vẫn có thể một chút cỏ dại." Tô Tình .
"Vậy thì đi cỏ dại đi." Đại đội trưởng thật là không thể nào chịu đựng nỗi phiền như , khoát tay .
Tô Tình biết thanh danh của mình không tốt, tối hôm qua trước khi đi ngủ đã suy nghĩ một hồi rồi, vẫn là phải cứu vãn một chút danh tiếng của mình mới , qua hai năm nữa là có thể khôi phục để thi lên đại học rồi, cũng chỉ khổ cực trong hai năm này thôi, hơn nữa về sau chờ bụng lớn rồi muốn việc cũng không thể nào nữa, bây giờ phải cắn răng chống đỡ !
Cho nên cứ thành thành thật thật đi cỏ dại cùng với một đám trẻ con và người già.
Mã đại nương chính là một trong số những người đi cỏ dại, thấy thì : "Sau này thanh niên tri thức Tô cứ cùng đi cỏ dại với chúng tôi là , mặc dù công điểm không cao, dầu gì cũng là phần trợ giúp."
"Cứ từ từ đi, bắt đầu học từ cỏ trước rồi từ từ học lên, cháu cũng sẽ học những công việc khác nữa."
Đại đội trưởng chính là hai của Mã đại nương.
"Cô có thể nghĩ như là đúng rồi đấy." Mã đại nương một tiếng, thật ra thì cũng không trông cậy vào việc gì, người tri thức Tô này vừa là đã biết là loại người õng ẹo rồi, còn có thể trông cậy vào cái gì sao? Có thể cỏ là đã coi như tốt lắm rồi.
Có ba mẹ trong thành phố, còn có Thế Quốc nữa, thanh niên tri thức Tô cũng không đói bụng .
Chỉ cần không nhớ nhung đến thanh niên tri thức Bùi nữa là rồi.
Có câu là sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện đó, một bác bên cạnh đi đến chỗ Tô Tình, nháy mắt ra hiệu : "Thanh niên tri thức Tô à, có nghe gì chưa, tối hôm qua chỗ thanh niên tri thức bên kia ra tĩnh lớn, con của nhà lão Trần lén đi đưa một bát cháo gà cho thanh niên tri thức Bùi, bên trên còn có một cái đùi gà!"
Bạn thấy sao?