Vệ Hỉ Nhạc nghe thì chân nhữn ra một trận, Lâm Thanh Thạch cũng kinh dị con mình, phản ứng của con trai khi gặp lợn rừng rất bình thường, phản ứng của con ... Nếu như nó là con trai thì ông phải thật tâm khen ngợi sự dũng cảm của con bé một phen, con bé là một đáng mềm mại, giờ lại thô bạo như , trời không sợ đất không sợ, thật sự tốt sao?
Vệ Hi Nhạc hung hăng vỗ vỗ con vài cái: "Sao con lại dám xông tới? Sao con lại không biết gọi người, lợn rừng là thứ mà con và con có thể giải quyết sao?" Hai năm trước còn có chuyện một người lớn trưởng thành gặp phải lợn rừng bị nó chết đó.
"Trùng hợp như !" Lâm Hoa Khôn không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, giọng có chút lơ lửng: "Là con con lợn rừng kia... Con đã con lợn rừng đó... Ba, lợn rừng vẫn còn trên núi, có mấy mấy bác đi đến đó rồi! Thịt!"
Lâm Thanh Thạch sờ sờ mặt cậu, vết máu trên mặt cậu do bị cành cây cào ra: 'Ba biết rồi, hai đứa cùng mẹ về nhà, ba đi cùng vài người vào núi xem một chút."
Đây là con lợn rừng duy nhất từ trong núi chạy đến bên ngoài núi sao, lân này là con trai và con ông gặp phải, lần sau sẽ là ai?
Điều này cần thiết phải giải quyết.
Một đám người chậm rãi lên núi, Vệ Hi Nhạc dẫn bọn họ ve nhà, dọc theo đường đi vẫn không gì, trong lòng bà nghẹn một cỗ tức giận, bà cũng không biết nguyên nhân, không thể ra, nên cảm thấy trong lòng nghẹn đến hoảng hốt, nắm chặt tay hai người bọn họ, một đường nhanh chóng đi vê nhà, đun nước tắm rửa cho bọn họ, chữa trị miệng vết thương.
Từ gương mặt căng thẳng của bà, Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu đều ra cảm của bà, cho nên hai người đều rất nhu thuận, để bà muốn cái gì thì cái đó.
Vừa mới kiểm tra một phen, hiện tại tắm rửa cho bọn họ, Vệ Hỉ Nhạc lại kiểm tra thật nhiều lần, trái tim treo ở cổ họng tùy thời có thể nhảy ra mới có thể trở lại vị trí của nó.
Hiểu Hiểu tắm rửa xong, rốt cuộc chống đỡ không nổi, một câu: "Mẹ ơi con mệt quá, con muốn đi ngủ." Sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cơ thể hơi nóng lên, biết mình bị sốt, hẳn là dị năng đang thăng cấp rồi.
Lúc trước thời điểm Hiểu Hiểu có dị năng, liên tục sốt nhẹ suốt bảy ngày, nghe lúc thăng cấp, thân thể cũng sẽ có triệu chứng phát sốt.
Dị năng của đang thăng cấp.
Là sợi dây màu đen kia.
Cụ thể là cái gì, buồn ngủ quá, chờ tỉnh lại rôi chậm rãi nghiên cứu .
Lúc đầu Vệ Hỉ Nhạc không cảm thấy có vấn đề gì, sau đó mới cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của , sợ tới mức không chịu nổi, lập tức chuẩn bị khăn mặt đắp lên trán .
Lại con trai, cũng buồn bã ỉu xìu, vô cùng dính người, nhất định phải thấy bà ở trong tâm mắt mới , nếu không ở trong tâm mắt thì cậu sẽ bất an mà rụt thân thể lại, hai đứa nhỏ đều bị dọa sợ rồi.
Nhận thấy điểm này, cỗ khí tức giận trong lòng đều không thấy tăm hơi đâu nữa, bà ôm cậu an ủi, một bên chăm sóc con bị sốt.
Trong cái rủi lại có cái may, hai đứa trẻ đều không có việc gì, nếu như có chuyện gì, thì bà phải sao bây giờ?
Bên kia, mấy người đi lên núi trước đó đi dọc theo vết máu rất nhanh đã đến nơi, thấy xác lợn rừng nằm ở đó vẫn còn chút ấm áp, bọn họ vừa cao hứng vừa sầu lo, cao hứng chính là tự nhiên lời một con lợn rừng, bọn họ có thể cải thiện thức ăn, lo lắng chính là quá gần, đi ra chút nữa chính là đồng ruộng của bọn họ, khoảng cách như , nếu chúng nó muốn họa cho hoa màu, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ lại phải nảy sinh tai ương lợn rừng?
Đợi đến khi đám người Lâm Thanh Thạch cũng tới nơi, mọi người mồm năm miệng mười lên lo lắng của mình, để cho ông quyết định.
Mọi người đều rất tin phục ông.
Đầu tiên Lâm Thanh Thạch đi xung quanh một vòng, sau đó vết thương trí mạng của con lợn này, vừa vặn ở trên cổ, máu chảy đầy đất, miệng vết thương là bị dao chặt củi chém xuống nhiều lần tạo nên vết thương lầy lội, trong lòng Lâm Thanh Thạch chật lưỡi hít hà, con của ông mới sáu tuổi, đã có can đảm này.
Ông gọi người khiêng con lợn này xuống núi, một bên mang theo người đi xung quanh kiểm tra xem gần đó còn có con lợn rừng nào khác hay không, nếu có, bọn họ người đông thế mạnh, trong tay đều cầm nông cụ vũ khí.
Mấy người cầm đòn gánh khiêng con lợn này xuống núi, dọc theo đường đi cả đám người vây xung quanh, người thấy không tự chủ liền đi theo, một lời tôi một lời mà chuyện.
"Con lợn rừng này thật là lớn, là ai ?"
"Chúng ta có thể phân chia một bữa ăn ngon đúng không, thật là tốt quá đi!"
"Con này nặng bao nhiêu, cũng hai trăm cân đi."
Những đứa trẻ vây quanh cổ vũ: "Được ăn thịt, ăn thịt." Tuyệt đối không có chút sợ hãi nào với bộ dạng dữ tợn của con lợn rừng này, có cái gì phải sợ đâu, đây chính là thịt đó!
Bạn thấy sao?