Lâm Hoa Khôn lau mồ hôi một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen mồ hôi nổi bật lên, giống như đang phát sáng.
Hiểu Hiểu lấy mũ trên đầu xuống, ông ngoại quạt gió vừa vặn thổi tan hơi nóng.
"Bà ngoại đâu, đang ngủ sao ạ?"
Vệ Tam Toàn ừ một tiếng: "Đúng, còn chưa thức dậy, con có muốn đi ngủ trưa luôn hay không?"
Dương Bình mấy năm này bền lòng vững dạ, mỗi ngày đều phải ngủ trưa, nếu không ngủ một chút, nửa ngày kế tiếp cũng không có tỉnh thần.
Lâm Hoa Khôn hạ thấp giọng: "Con không đi."
Cậu không có thói quen ngủ trưa.
Hiểu Hiểu cũng lắc đầu, không buồn ngủ.
"Ông ngoại, tối nay có phim để xem không?"
Vệ Tam Toàn vui tươi hớn hở: "Có, ở ngay chỗ đất bằng phẳng phía trước đại đội."
Lúc trước ở đó là đền thờ, sau đó tháo dỡ các loại bảng hiệu linh tinh, biến thành nơi tập hợp nhân viên đại đội.
Lâm Hoa Khôn trái phải: "Ông ngoại, con muốn mang hai cái ghế qua đó, ba mẹ xong việc cũng sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem phim, ông ngoại, ông có biết là sẽ chiếu phim gì không?"
Hiểu Hiểu cũng có chút chờ mong, thứ chờ mong không phải là xem phim, mà là không khí khi xem phim.
Vừa ồn ào vừa chuyên , còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết.
Rất nhiều người chen chúc với nhau, khi xem phim, lại có thể đồng loạt giữ im lặng, khóc theo tiết của bộ phim, cũng theo tiết của bộ phim.
"Con đi đi, chắc là bên đó có người đó."
Mấy thằng nhóc choai choai như Hoa Khôn, khẳng định có đứa không thể chờ nổi đã tới chỗ đó.
Lâm Hoa Khôn lập tức tới dưới mái hiên cầm hai cái ghế, em : "Em có đi không?"
Hiểu Hiểu lắc đầu, ánh nắng lớn như , tất nhiên không muốn đi một con cá muối.
Em không đi, Lâm Hoa Khôn một mình chạy như bay.
Hiểu Hiểu đảo mắt, hỏi ông ngoại: "Ông ngoại, con cũng đi chơi." Cô muốn đi tìm chị nhỏ đáng hôm nọ.
Không biết "chị ấy" có ở nhà không.
Vệ Tam Toàn cháu : "Con đi đâu ? Chờ một chút đi xem bò với ông ngoại không? Cưỡi bò rất thú vị."
"Được ạ, lát nữa cùng ông ngoại đi ra ngoài, hiện tại con đi ra phía sau xem một chút, rất nhanh sẽ trở về."
Mời chị nhỏ cùng đi chăn bò,'chị ấy" chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Dù sao không phải đứa nhỏ nào cũng có thể trải nghiệm việc cưỡi bò.
Cô phấn khích nhấc bước chân nhỏ bé ngăn ngắn, chạy đến bãi đất trống phía sau.
Nhà họ Ôn ở bên này, có mấy người đang chống chọi với ánh nắng chói chang để xây nhà.
Ôn Phương Chính cũng ở trong đó, tuy rằng thể lực của hắn không tốt, vẫn có thể đảm nhiệm những công việc bình thường.
Ôn Kim Nghiêu tuổi tác còn nhỏ, không nhúng tay vào , nên đứng ở một bên dưới bóng râm bọn họ bận rộn.
Hiểu Hiểu vừa chạy tới là cậu đã thấy , ánh mắt của cậu sáng ngời, rốt cục cũng tới tìm mình chơi!
Ôn Kim Nghiêu lại tìm thấy ba hòn đá đẹp mắt, đem tất cả đều cho côi
Lúc trước còn nghĩ không thể lập tức tha thứ cho linh tinh, bây giờ thì đã sớm bị ném ra sau đầu, hai con mắt sáng lấp lánh, triệt để bại lộ chờ mong của cậu.
Bạn thấy sao?