Bạn nhỏ Lâm Chấn Giang hơn một tuổi, bây giờ tương đối giống mẹ, da trắng, mắt to, nhiều người thương lắm, mà Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc coi trọng thì coi trọng, thương thì vẫn không bằng con , rốt cuộc bọn họ sinh ra năm đứa con trai, chỉ thiếu con , cháu lại bị ông bà mang đi, bọn họ một tháng cũng chỉ có vài lần gặp mặt, thời gian ở chung cũng rất ít.
Anh hai ba đã trở về, Hiểu Hiểu liền nghĩ thế nào để bọn họ đề cao cảnh giác, phổ cập cho họ một chút khoa học của thời bây giờ, để bọn họ biết thận trọng từ lời đến việc của mình.
Anh hai bởi vì năng không ý ngôn luận, bị đối thủ tố báo mà phải đi cải tạo gì đó, thật sự quá oan ức.
Anh ba không biết vì nguyên nhân gì? Hiểu Hiểu nghĩ không ra, chỉ biết hình như là thảo luận đối đãi bất công, sau đó tự mình từ chức, trở về vẫn luôn sa sút, tinh thần không có sức sống.
Lâm Hoa Hoán thấy hai người trai, liền vui vẻ kéo bọn họ ôn chuyện một lúc, từ nhỏ em họ chính là bị Lâm Thanh Thạch đánh đến lớn, mà hiện tại Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch cùng lên thì cũng không phải là đối thủ của Lâm Hoa Hoán.
Lâm Thanh Thạch đứng một bên xem ngứa ngáy chân tay, cũng đi vào gia nhập cùng.
Hiểu Hiểu ở một bên xem hai mắt sáng ngời lên.
Cô ở thế giới kia vất vả mưu sinh, ít nhiều cũng học chút bản lĩnh, đều là những thủ đoạn đơn giản, cũng từng cân nhắc bái sư học đạo, hiện tại cơ hội không phải bày ngay trước mắt sao?
Bộ dạng của Hiểu Hiểu bọn họ đều thấy, luyện một hồi, ra mồ hôi, Lâm Thanh Thạch bế con lên: " Hiểu Hiểu, con muốn học không?"
"Muốn ạ."
Cô trả lời vừa nhanh vừa to.
Lâm Thanh Thạch ha ha : "Được! Không hổ là con của cha, chờ con lớn hơn một chút , cha sẽ dạy con!"
Vệ Hỉ Nhạc trừng mắt với ông: "Ông cái gì, nó là con , nếu con luyện rồi cao lớn thô kệch thì phải sao?"
Lâm Thanh Thạch lông mày giật giật, không để tâm: "Sẽ không đâu, chỉ cần nắm vững phương pháp, thân thủ tốt, về sau gặp phải nguy hiểm, cũng có thể tự mình giải quyết."
Dù mà Vệ Hỉ Nhạc vẫn ha hả, liền nghĩ người đàn ông này thương con như , cùng ông học quyên cước, xem ra chỉ có ông là đau lòng, đến lúc đó nếu ông còn kiên trì, con cũng không phản đối thì bà cũng mặc kệ.
Con có chút bản lĩnh cũng không phải chuyện xấu.
Lâm Hoa Dương cũng tỏ vẻ mong chờ ngày tháng sau này, con ta lớn thêm chút nữa, cũng quyết định cho nó học đánh , con trai mà, phải chịu khổ nhiều một chút.
Trước kia ta cũng có cơ hội vào quân ngũ, chỉ là ý nguyện cá nhân không ở phương diện này, cha có chút thất vọng, cũng không phản đối, để bọn họ tự do chọn lựa.
Về sau con của ta cũng , tham gia quân ngũ cũng tốt, nghề nghiệp khác cũng , chỉ cần có ý nghĩa, có thể nuôi sống bản thân là .
Bạn thấy sao?