Hiểu Hiểu lập tức cổ vũ nhỏ có chút hướng nội này: "Cậu lên thật là đẹp, tớ rất thích cậu tươi .
'
Đối phương nghiêm túc , đôi mắt mở to như đang chuyện: Cậu thật sự cảm thấy tôi lên rất đẹp sao?
Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng , khi cậu thật sự rất đẹp."
Tại sao lại không muốn mở miệng chuyện ? Bị câm sao? Nhìn không giống mà.
Chẳng lẽ đây là một cách để thu hút sự ý của người khác sao.
Rốt cuộc thì Hiểu Hiểu không thể nhịn nữa, vươn cánh tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọc chọc lên má bé , thật mềm mại.
Nhưng mà tại vì làn da của đối phương quá trắng, mới chỉ chọc nhẹ một cái, bên má đã có vết đỏ ửng lên rồi.
Đối phương lập tức giơ tay che bên má bị chọc lại, hơi trừng mắt, như là không dám tin, cũng giống như... ngại ngùng?
Cô nhỏ đáng quá đi! Nhan sắc này thật tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân!
Nội tâm Hiểu Hiểu bỗng nhiên gào thét, giúp "bé " sang chuyện khác: "Một mình cậu ở đây chơi sao, người nhà cậu đang đi hả..."
Hiểu Hiểu thấy bé ở đối diện này thật đáng , lại không biết, đối phương cũng cảm thấy như thế.
Cậu bé đã chuyển tới nơi này đã một thời gian, căn bản cậu không muốn mở miệng chuyện, cũng không biết gì.
Cậu đi tới nơi này, vẫn luôn chỉ có một mình, không có bè quen thuộc, cũng không có thầy ba mẹ.
Vì thế ông nội cậu thực sự rất lo lắng.
Thật ra cậu cũng biết người nhà mình rất sốt ruột, bản thân cậu lại không muốn mở miệng, hiện tại bé này chủ thể hiện ý tốt, muốn cùng mình, cậu hé miệng, thế không thể phát ra âm thanh nào có nghĩa.
Cậu lại mím môi, lần này là biểu hiện cho sự chán nản, thất vọng.
Cậu muốn mở miệng hỏi một câu, tên của cậu là gì.
Không chỉ Ôn Kim Nghiêu hối hận vì không thể hỏi tên em nhỏ mặc váy đỏ là gì, Hiểu Hiểu cũng hối hận.
Cô nhiều như , đối phương lại không một lời, tính cách quá hướng nội
Lúc còn nhỏ thì không sao, lớn lên rồi thì sẽ không tốt, đặc biệt là đối phương rất ưa .
Sau này lớn lên chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi cho mà xem.
Hiểu Hiểu một bên giúp bé nhỏ nhặt đá, một bên luyên thuyên cùng đối phương chuyện.
Chỉ muốn "bé " mở miệng đáp lại mình.
Thật muốn với chị nhỏ đáng này, nhà của " bé " rất gân nhà của ông ngoại, sau này đến nhà ông ngoại thì có thể tìm đối phương để chơi cùng rồi.
Đến lúc phải vê, bé nhỏ đáng này vẫn không chuyện, chỉ chăm bằng đôi mắt to long lanh.
Tuy rằng đối phương vẫn không mở miệng, từ những cử chỉ tay chân của "bé " thể hiện.
Hiểu Hiểu cũng đã hiểu .
Hẳn là "bé " chỉ thích tự chuyện với chính mình.
Bạn thấy sao?