Còn con cá kia do phải bưng nguyên cả con lên bàn mới không bị đến, Vệ Hi Nhạc phải phụ trách lo liệu, là người cuối cùng lên bàn.
Vừa lên bàn, Lâm Hoa Hoán trước tiên gắp cho ông nội một đũa thịt, có người mở màn, lập tức đũa của mọi người cũng chuẩn bị sẵn sàng, hành nhanh chóng, chằm chằm mục tiêu ở giữa.
Số thịt kia Vệ Hi Nhạc cắt tỉ mỉ nho nhỏ, cam đoan mỗi người đều có thể ăn , có người ánh mắt tốt, tay chân nhanh, gắp một đũa lên, rất nhiều thịt bằm.
Vệ Hỉ Nhạc cũng gia nhập đại quân cướp thịt, mà trước đó bà đã ăn tương đối rồi, cho dù ai có đói thì đầu bếp cầm muỗng cũng sẽ không đói.
Đợi đến khi ăn thịt xong rồi, chỉ thừa lại mấy món phụ, mọi người mới chậm rãi bắt đầu đũa vào mấy món kia, bắt đầu chuyện.
Hiểu Hiểu: "..."
Nhìn cảnh tượng lúc này, trong lòng của cũng phải tán thưởng một tiếng, cảnh tượng này đối với mà tuyệt đối không xa lạ gì, tư thế cướp thịt vừa rồi, lúc ra ngoài tìm ăn ở mạt thế, nếu gặp tiểu đội khác, bọn họ chính là như .
Đêm náo nhiệt trôi qua, bọn họ rời đi, Vệ Hỉ Nhạc còn đang bận rộn, bà phải thu dọn tàn cục, Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Hoán, Lâm Hoa Khôn đều đang hỗ trợ, nhiều người lực lượng lớn, không bao lâu đã dọn dẹp xong.
Đêm khuya, nằm ở trên giường, Hiểu Hiểu thoáng qua căn phòng tối đen, xoay người, ngoài miệng 'xe đến trước núi tất có đường' (*), trên thực tế căn bản là không có biện pháp yên lòng.
Nơi này không có zombie, có người nhà thật lòng đối đãi với , không muốn để cho nơi tốt đẹp như bị nghiền nát, biến thành kết cục của nam phụ trong sách.
Cô lại trở mình, xem ra phải tìm một cơ hội ở một mình, dùng giấy bút viết ra tất cả tiết nhớ rõ, để tránh sau này lại quên mất
Lúc này, Vệ Hỉ Nhạc đứng dậy, Hiểu Hiểu lập tức thả chậm hô hấp, giả vờ rằng mình đã ngủ rồi.
Vệ Hỉ Nhạc con một chút, giúp con kéo chăn mỏng lại, đắp lên bụng, lúc này mới nằm xuống chỗ cũ.
Hiểu Hiểu mở mắt ra, rồi nhắm lại, không suy nghĩ nhiều nữa, mặc kệ mọi chuyện mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Hoa Hoán và Hiểu Hiểu cùng nhau đến nhà ông bà ngoại.
Nhà ngoại bọn họ ở cách vách đại đội sản xuất Hồng Tinh.
Lâm Thanh Thạch phải phụ trách chuyện đại đội, Vệ Hi Nhạc và Lâm Hoa Khôn phải đến trường học, cho nên Lâm Hoa Hoán mang theo em , cầm lễ vật đi, đợi đến sau khi tan học, Vệ Hỉ Nhạc và Lâm Hoa Khôn sẽ tới đó.
Chú thích:
* Xe đến trước núi tất có đường: Có nghĩa là khi xe chạy đến chân núi, mặc dù đường đi phía trước bị núi chặn ngang chắc chắn người ta có cách tìm đường ra.
Câu tục ngữ này thường dùng với hàm ý khuyên chúng ta đừng hoảng sợ trước khó khăn, trở ngại mà mình đối mặt bởi vấn đề nào cũng có cách giải quyết.
Bạn thấy sao?