Lâm Hoa Hoán có rất nhiều chị em, không một ai học hành tử tế có kết quả tốt cả, cho nên bản thân phải tự mình phấn đấu, dựa vào thực lực và ý chí của chính mình, tạo nên một giang sơn trong quân đội, trả lại cho nữ chính không ít chân , không ngại việc nữ chính và nam chính ở bên nhau, bất cứ khi nào nữ chính gặp khó khăn hay phiền toái, cũng sẽ giúp ra mặt giải quyết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hiểu Hiểu liền có chút vi diệu, dùng sức đánh giá tư của mình, mà thật sự không thể ra, lại là một người thâm như , cả đời oanh liệt phấn đấu, vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở sau lưng nữ chính.
Ngay cả bản thân ... Nếu chỉ là trùng tên trùng họ, thì không thể nào không có ấn tượng, chắc hẳn sẽ lấy danh nghĩa là em của Lâm Hoa Hoán để xưng hô, xem ra đất diễn quả nhiên quá ít, đến cả cái họ tên chính thức cũng không có.
Nếu đứa thân của cũng xuyên tới đây... Cái ý tưởng này đột nhiên loé lên trong đầu Hiểu Hiểu, sau đó đã bị lắc lư ném sang một bên, duyên phận như này có lẽ cũng chẳng nhiều lắm đâu.
Suy nghĩ một chút về nguyên nhân khiến cho mọi người trong nhà xảy ra chuyện, vẻ mặt rất nghiêm túc, sau đó miệng bị người nào đó nhét vào một viên kẹo vị trái cây, theo bản năng khẽ , sau đó tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Anh cả hy sinh ở chiến trường, hình như là bởi vì trong đội có người tiết lộ tin tức, nên bọn họ mới có thể gặp chuyện.
Lúc ấy dường như không thông báo kĩ càng, cho nên cũng không có cách nào để xác định thời gian chính xác.
Anh hai đến nông trường thì bị chèn ép, việc này Hiểu Hiểu rất nhanh chóng nghĩ ra lý do, bởi vì thời kỳ này số người bị chèn ép rất nhiều... Vậy thì nguyên nhân cụ thể là gì?
Anh ba què chân về quê trồng trọt, nguyên nhân dường như cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là cuối cùng ta đã tự mình từ chức, vê nhà nông dân, từng ngày sống một cách mơ màng.
Anh năm thiếu chút nữa bị trúng đạn, nguyên nhân là gì?... Hình như là bởi vì mẹ ta bị bệnh nên cần tìm một phương thuốc để cứu mạng, không mua , ta liền tới bệnh viện ăn trộm, sau đó bị bắt, cuối cùng vẫn là Lâm Hoa Hoán kịp thời cứu trở vê, khi đó đã muộn rồi, mẹ ta đã mất, tránh khỏi việc bị bắn, vẫn phải vào tù giam để cải tạo.
Còn đối với một đứa em út như , ngay cả cái họ tên chính thức cũng không có, lên sân khấu còn có thể vừa diễn vừa nghĩ, hình như... Chắc là bởi vì một nguyên nhân nào đó chưa nghĩ ra? Bị một người không có ý tốt theo dõi, thấy sắc nảy lòng tham, bị ức hiếp, sau đó phát điên? Hay là mất tích? Hoặc là trượt chân rơi xuống nước?
Bạn thấy sao?