Xuyên Sách, Tôi Thành [...] – Chương 14

Chương 14-15 (Hoàn)

Cánh cửa từ từ mở ra, các cung nữ bưng mâm nối đuôi nhau đi vào, lần lượt dâng lên cho tôi những vật phẩm cát tường trong mâm.

Tôi và Uyển Ngôn vẫn đang giỡn, căn bản không thấy Mi Gia đang trốn bên trong.

Đến lượt ta đứng trước mặt tôi, mở tấm vải đỏ trên mâm ra, bên dưới thình lình cất giấu một con d.a.o găm. Cô ta có sự trợ giúp của hệ thống, là dũng sĩ có thể b.ắ.n c.h.ế.t hổ trắng.

Khoảnh khắc này, hai mắt ta đỏ ngầu, giơ cao d.a.o găm, nhắm thẳng vào tim tôi, miệng phát ra tiếng gầm rú tuyệt vọng: “Chết đi!”

Cô ta đ.â.m một nhát, m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Không biết từ lúc nào Uyển Ngôn đã chắn trước người tôi, con d.a.o găm này không lệch không nghiêng đ.â.m vào tim ấy.

Tôi hét lên thất thanh.

Mi Gia còn chưa kịp ra tay lần nữa, đã bị binh lính chạy đến khống chế.

Trước khi bị lôi đi, ta vẫn điên cuồng: “Vị trí Hoàng hậu là của ta, ta mới là nữ chính, tiện nhân này dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!”

Tôi ôm chặt lấy Uyển Ngôn, cơ thể ấy trong lòng tôi dần dần trở nên vô lực, ở vị trí tim có một vết thương rợn người, m.á.u không ngừng chảy ra.

Tôi ấn chặt vết thương của ấy, nước mắt rơi lã chã: “Đừng chết, Uyển Ngôn, cậu phải kiên trì!”

Tôi hét lớn: “Vải sạch… cho tôi vải sạch.”

Tôi biết, cả hoàng cung chỉ có mình tôi biết sơ cứu, đối mặt với vết thương nghiêm trọng như , không có thiết bị y tế hiện đại, tôi bất lực.

Tay Uyển Ngôn mấy lần muốn giơ lên, cuối cùng lại vô lực buông xuống, sinh mệnh của ấy đang dần dần trôi đi. Cô ấy thì thầm bên tai tôi: “Tố Tố, tớ nhớ nhà, tớ muốn về nhà…”

Giọng của ấy dần dần yếu ớt, cuối cùng nhắm mắt lại mãi mãi trong lòng tôi.

Một người sợ đau như , lại không chút do dự dùng thân mình chắn trước người tôi vào thời khắc nguy cấp.

Cô ấy là người có thể cùng tôi điên, cùng tôi bỏ trốn, cùng tôi lưu lạc khắp nơi.

Tôi ấy, ấy là người thân nhất của tôi!

Tôi không muốn ấy chết!

Tôi quá đau buồn, nên không thấy lá bùa trong túi gấm ấy luôn mang theo bên người, đã biến mất như một làn khói.

Mà lá bùa trên người tôi, cũng biến mất.

15

Tôi bị bệnh rất nhiều ngày, cả ngày nằm trên giường khóc lóc, không thiết ăn uống.

Tống Cảnh Ngộ với tôi, vì Mi Gia mưu phản, cả nhà ta bị tru di cửu tộc, còn Mi Gia bị lăng trì xử tử.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Mi Gia vẫn không chịu tỉnh ngộ.

Lời của ta cho thấy sự tuyệt vọng và không cam lòng sâu sắc: “Ta công lược nhiều năm như , lại chẳng thu hoạch gì. Một khi Tô Tố Tố lên ngôi Hoàng hậu, ta sẽ bị hệ thống xóa sổ. Dù sao cũng phải chết, ta không bằng liều một phen.”

Trong nỗi đau buồn, tôi chìm vào giấc ngủ, mơ thấy Uyển Ngôn.

Cô ấy tỉnh lại từ trên giường bệnh, các bác sĩ vây quanh ấy, kinh ngạc trước phép màu khó tin này.

Cô ấy ôm một hộp tro cốt, nước mắt lưng tròng với tôi: “Tố Tố, tớ đã trở về. Nhưng cậu không thể trở về nữa, cậu xem, đây là tro cốt của cậu. Cậu ở bên kia sống tốt với Tống Cảnh Ngộ nhé, tớ sẽ chúc phúc cho cậu.”

Giọng của ấy mang theo một tia an ủi: “À, đúng rồi, cuốn sách đó đã thay đổi rồi, nữ chính từ Mi Gia biến thành cậu. Đã cập nhật đến đại điển sắc phong Hoàng hậu rồi. Sau này câu chuyện của các cậu, tớ có thể biết qua sách. Thật tuyệt vời!”

Nhưng ấy lập tức lại buồn bã : “Nhưng cậu không thể biết chuyện của tớ nữa. Không có cậu, tớ biết sao đây? Tớ đi dạo trung tâm thương mại cũng có thể lạc đường!”

Tôi tỉnh dậy từ trong mơ, nước mắt đã ướt đẫm gối.

Từ ngày đó, thân thể và tinh thần của tôi dần dần hồi phục.

Tống Cảnh Ngộ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cả ngày dính lấy tôi không chịu rời.

Tôi với hắn, nước Giang Nam xanh biếc rồi, tôi muốn đi ngắm.

Hắn đồng ý.

Tôi một mình, mang theo hành lý đơn giản lên đường.

Trên đường đi, tôi vừa ăn vừa dạo, lại nhớ đến khoảng thời gian du sơn ngoạn thủy với Uyển Ngôn.

Dù chúng tôi không còn bên nhau, chúng tôi cũng phải sống tốt.

Tôi ngồi trong quán rượu, ăn bánh ngọt Giang Nam, cảnh tượng tấp nập bên ngoài.

Đột nhiên có người ngồi đối diện tôi, đó là một vị công tử ôn nhu như ngọc.

Hắn mỉm tôi : “Tại hạ Tống Cảnh Ngộ, xin phép uống cùng nương một ly.”

Chúng tôi nhau mỉm , như thể mọi nỗi buồn và khoảng cách đều tan biến vào khoảnh khắc này.

Toàn văn hoàn.

(Chanh: Gòi, hết gòi đó, cũng là He, mà He này lạ lắm, không có giường chiếu, một cái He rất nhẹ nhàng, ai về nhà nấy gòi đó.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...