13
Dưới sự chăm sóc tận của Tống Cảnh Ngộ, bệnh của tôi nhanh chóng khỏi hẳn. Mỗi ngày, hắn đều đích thân túc trực bên giường tôi, dùng đôi tay từng nắm giữ thiên hạ, bưng nước đút thuốc cho tôi.
Sau khi Uyển Ngôn khỏi bệnh, Tống Cảnh Ngộ sắp xếp ấy ở bên cạnh tôi, như đang lặng lẽ với tôi, hắn nguyện ý trao cho tôi sự tin tưởng lớn nhất.
Uyển Ngôn vừa thấy tôi, liền đỏ hoe mắt ôm chặt lấy tôi: “Chị em tốt, huhu không cần c.h.ế.t nữa, cảm giác thật tốt!”
Dù sao trong mắt Tống Cảnh Ngộ, ấy vẫn là nam nhân, hành thân mật như chắc chắn sẽ khiến hắn khó chịu.
Tống Cảnh Ngộ quát mắng Uyển Ngôn: “Nàng ấy là thê tử của trẫm, ngươi đừng dùng thân thể của gian thần ôm ấp nàng ấy. Lần sau tái phạm, trẫm sẽ đánh ngươi năm mươi trượng.”
Uyển Ngôn sợ hãi rụt cổ, vâng vâng dạ dạ đáp ứng.
Đợi Tống Cảnh Ngộ rời đi, Uyển Ngôn lại khôi phục bản tính vui vẻ: “Hồ Hán Tam ta đã trở lại!”
Tôi gõ đầu ấy: “Bây giờ còn chưa biết Tống Cảnh Ngộ nghĩ gì, cậu đừng đắc ý quá sớm. Bạn quân như hổ.”
Uyển Ngôn buồn bã : “Tớ muốn xuyên về quá.”
Tôi lấy ra túi gấm cao tăng đưa cho, để ấy cất vào túi áo: “Đại sư đã , thời cơ chưa đến, chúng ta tạm thời cứ sống lay lắt . Đến lúc đó, túi gấm này chắc chắn sẽ giúp chúng ta.”
Nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng chúng ta, nữ chính Mi Gia, đến là đến, ngày hôm sau, ta trang điểm lộng lẫy đến tìm tôi.
Vào năm thứ hai sau khi tôi chết, ta đã trở thành Mi phi của hoàng đế.
Lúc tôi mới tìm thấy, Tống Cảnh Ngộ đã giấu kín tin tức về tôi với bên ngoài. Nhưng ta ở trong cung cũng không phải ăn không ngồi rồi nhiều năm như , rất nhanh đã đoán ra thân phận của tôi.
Nhân lúc Tống Cảnh Ngộ không có ở đây, ta xông vào tìm tôi.
Cô ta vừa bước vào cửa, cung nữ bên cạnh liền cao giọng : “To gan, thấy Mi phi nương nương còn không quỳ xuống.”
Uyển Ngôn mắng: “Bớt giả vờ ở đây! Đều là người hiện đại! Còn bày đặt vênh váo hống hách!”
Mi Gia phẩy tay cho cung nữ lui xuống, sau đó mỉa mai : “Tôi là nữ chính của thế giới này, ở đây nam chính là trời, tôi là đất. Các đấu không lại tôi đâu!”
Tôi đảo mắt, giả vờ kinh ngạc : “A! Vậy sao sáu năm rồi vẫn chưa Hoàng hậu?”
Uyển Ngôn thêm mắm thêm muối : “Đúng , Tố Tố vừa trở về, lập tức sẽ lập Hoàng hậu. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?”
Sắc mặt Mi Gia sa sầm, ta tức giận đến run tay, lén lút giấu tay vào trong tay áo: “Tô Tố Tố, biết cốt truyện mới giả chết. Cô cũng biết tôi mới là Hoàng hậu, tôi có hệ thống, tôi là nữ chính, các đấu không lại tôi đâu! Tôi khuyên các mau tự sát, nếu không sau này sống trong lãnh cung sẽ sống không bằng chết.”
Cô ta xoay người định rời đi, một chân đã bước ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại quay đầu với tôi: “À, đúng rồi, bệ hạ ban đêm rất thương ta, thường xuyên khiến ta cả đêm không ngủ , eo của ta sắp gãy rồi.”
“Ồ? Trẫm sao lại không biết?” Một giọng uy nghiêm vang lên từ ngoài cửa, Tống Cảnh Ngộ vừa tan triều trở về.
Mi Gia mặt mày tái mét, môi run run giải thích: “Bệ hạ, ta…”
“Đưa Mi phi xuống, giam lỏng.”
Mi Gia bị người ta lôi đi, lúc đi ta vẫn khóc lóc, miệng lẩm bẩm: “Đều tại ngươi…đều tại ngươi…”
Tống Cảnh Ngộ sải bước đi vào, Uyển Ngôn rất biết ý tứ lui xuống.
Hắn nắm lấy tay tôi : “Tố Tố, đừng nghe Mi Gia bậy. Trẫm… ta chưa từng chạm vào nàng ta.”
Hắn cho tôi biết, năm đầu tiên sau khi đăng cơ, hắn để trống hậu cung, quần thần khuyên can, hoàng đế không có con nối dõi thì căn cơ không vững.
Vì để duy trì sự ổn định, an ủi triều thần, hắn bất đắc dĩ nạp năm phi tần vào cung, chưa từng chạm vào bọn họ.
Mi Gia là con của quyền thần, hắn không ta, nạp ai cũng như nhau.
“Từ đầu đến cuối, người ta chỉ có mình nàng. Ta biết nàng còn sống, ta đang đợi nàng trở về.”
Quả nhiên là đại đệ tử của lớp nam đức, quá xuất sắc!
Hắn đặt tay tôi lên một chỗ nào đó, gặm tai tôi : “Nàng nhẫn tâm để trẫm nhịn mãi như sao?”
“Chàng… đây là ban ngày ban mặt chuyện bậy bạ!”
Hắn nào quan tâm đến những thứ đó.
Sáu năm sau, lòng vòng, trường kiếm lại tìm thấy vỏ kiếm của nó.
14
Mặt trời mọc, ánh sáng bao trùm khắp mọi ngóc ngách của hoàng thành. Hôm nay, là đại điển Tống Cảnh Ngộ sắc phong tôi Hoàng hậu, cả kinh thành đều chìm trong niềm vui và sự trang trọng.
Đại điển tổ chức trước điện Thái Hòa, nơi này đã trang hoàng lộng lẫy, thảm đỏ trải đất, hoa tươi chen chúc, lư hương tỏa khói, tỏa ra mùi hương êm dịu.
Tiếng chuông buổi sáng vang lên, văn võ bá quan, sứ thần nước ngoài và các vị khách quý mời đều đến đông đủ, bọn họ mặc y phục lễ hội, đứng ngay ngắn chỉnh tề trước quảng trường điện Thái Hòa theo thứ tự phẩm cấp.
Nhạc công tấu lên khúc nhạc cung đình trang nghiêm, tiếng nhạc du dương vang vọng trong không khí, tăng thêm vẻ thần thánh và trang nghiêm cho đại điển.
Tôi mặc lễ phục màu đỏ thẫm trong tẩm cung, đang chuẩn bị những bước cuối cùng.
Uyển Ngôn giúp tôi chỉnh sửa trang sức, ấy mang theo giọng điệu tinh nghịch thở dài: “Biết trước nữ chính dễ đối phó như , chúng ta đã không chạy trốn rồi.”
Tôi có chút căng thẳng vỗ vỗ tay ấy: “Lớp trang điểm này của tớ có phải quá lộng lẫy không? Son môi có nên dùng màu nhạt hơn một chút không?”
“Cứ như đi, trang điểm kiểu Hi phi hồi cung, nương nương, cậu phải đại sát tứ phương.”
Cô xinh đẹp ngốc nghếch của tôi! Tôi thật sự rất ấy!
Bạn thấy sao?