Xuyên Sách – Tôi [...] – Chương 7

12

 

 

 

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi Giang Diệc dùng sức đẩy tôi xuống đất, rồi chạy ra ngoài đuổi theo Lâm Uyển.

 

 

 

Cảnh tượng kinh điển trong phim thần tượng không phải là đến rồi sao.

 

 

 

Nhưng cơn đau dự đoán không đến, chân tôi rời khỏi mặt đất, cảm nhận vòng tay quen thuộc, Giang Diệc trực tiếp bế tôi lên.

 

 

 

Tôi vội vàng mở mắt: "Khoan đã, Lâm Uyển chạy rồi, không nên đuổi theo à?"

 

 

 

Giang Diệc nhíu mày: "Tại sao tôi phải đuổi theo ta? Trong huống này, ta nên tránh mặt."

 

 

 

Chưa kịp hiểu ý nghĩa trong lời của Giang Diệc, ấy đã đặt tôi lên ghế việc của mình.

 

 

 

Chiếc ghế này tôi có thể ngồi sao?

 

 

 

Tôi định đứng dậy lại bị ấy ấn ngồi xuống.

 

 

 

"Ngồi yên, bị trẹo chân mà còn không chịu an phận."

 

 

 

Giang Diệc cứ thế quỳ một chân trước mặt tôi, cởi giày cao gót của tôi ra, đôi tay trắng trẻo nắm lấy mắt cá chân tôi, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

 

 

Sự ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

 

 

 

[Hệ thống, mày còn đó không? Bây giờ tao nên gì?]

 

 

 

Tình huống hiện tại quả thật hết sức bất ngờ, tôi cần hỗ trợ.

 

 

 

Giọng không còn gì để luyến tiếc của hệ thống truyền đến: [Còn có thể gì? Cứ chơi đi, ai có thể chơi lại hai người các chứ. Mấy người cứ sống tốt, tôi đi tìm một cái cây để treo cổ đây.]

 

 

 

Cứ thế, hệ thống đơn phương ngắt kết nối với tôi.

 

 

 

Dù tôi có gọi thế nào cũng không có ai đáp lại.

 

 

 

Cúi đầu Giang Diệc, không biết từ lúc nào ấy đã cởi nút thứ tư, lúc này cổ áo mở toang ra.

 

 

 

Từ góc độ này xuống, tôi có thể thấy rõ không sót chút nào thân hình đẹp đẽ dưới lớp áo sơ mi của ấy.

 

 

 

Tôi cảm thấy mình bị quyến rũ tôi không có bằng chứng.

 

 

 

Khi tâm trí tôi đang bị thân hình đẹp của Giang Diệc cho phân tâm, chủ nhân của thân hình ấy bỗng lên tiếng, giọng trầm trầm: "Lời lúc nãy là có ý gì?"

 

 

 

"Cái gì cơ?" Tôi không phản ứng kịp.

 

 

 

Sắc mặt Giang Diệc lạnh đi vài phần.

 

 

 

Tôi mới nhớ ra lúc nãy mình nhớ (*) ấy.

 

 

 

(*) 想 [xiǎng]: vừa có nghĩa là nhớ, vừa có nghĩa là muốn, mấy người muốn hiểu gì thì hiểu :v

 

 

 

Cười gượng gạo: "Thì là... là nghĩa đen thôi."

 

 

 

Giang Diệc khẩy: "Hiếm thấy Ôn đã có chồng chưa cưới rồi mà trong lòng vẫn nhớ người cũ như tôi, là muốn để tôi kẻ thứ ba sao?"

 

 

 

"Ôn Phàm, mơ đi."

 

 

 

Chồng chưa cưới? Thì ra Giang Diệc biết tin tôi từng đính hôn không biết chúng tôi đã hủy hôn rồi.

 

 

 

Theo phản xạ muốn rút chân về bị Giang Diệc giữ chặt, không chịu buông.

 

 

 

Anh ấy có ý gì đây? Một bên lời cay độc, một bên lại dịu dàng xoa bóp chân cho tôi?

 

 

 

Tôi cố gắng trao đổi: "Giang Diệc, em biết bây giờ đã có người mình thích, không muốn để em hoại hai người, em hiểu mà."

 

 

 

Giang Diệc ngẩng đầu: "Người mình thích?"

 

 

 

"Anh không cần giấu em, em biết thích Lâm Uyển, sợ em hoại..."

 

 

 

Lời còn chưa hết, người đàn ông bỗng đứng dậy, nắm lấy cổ tôi, khóe mắt đỏ lên, mạnh mẽ lên môi tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...